TÂM SỰ của Ngài CHƯỞNG QUẢN HỘI THÁNH
(Ghi chép của người bạn thân trong một lần đến thăm)
Lê Thanh Nhă
Chúng tôi nhận được bài viết từ một
bạn đạo trong nước với ḍng chú thích: “Tôi có người bạn thân
tên Lê Thanh Nhă. Anh Nhă là đàn em của anh Nguyễn Thành Tám,
rất được anh ấy giúp đỡ và tâm sự. Anh Nhă có ghi lại cuộc nói
chuyện của anh Tám trong một chuyến thăm và nhờ tôi gời đến Diễn
Đàn”.
Đọc xong bài này, tôi cảm thấy bùi ngùi. Một nỗi xót xa thương
cảm từ đâu len lỏi vào
ḷng ḿnh cho một phận đời, một
phận người…
Độc
giả có thể cho câu chuyện này là một hư cấu của tác giả Lê Thanh
Nhă. Tùy! Nhưng với những người có chút kiến thức về cách cai
trị người dân của những chế độ độc tài toàn trị cộng sản đều tin
câu chuyện này là có thật.
Tôi
tin đây là câu chuyện có thật. Chúng ta hăy nghe nỗi ḷng của
một phận người thoạt nh́n tưởng như đang ngất ngưỡng trên đỉnh
cao quyền lực. Nhưng không! Những xích xiềng trần thế đă trói
chặt ông vào. Nh́n những sai trái của chính ông và những người
theo ông, ông mướn la to lên, hét lớn lên rằng chúng ta đă sai
rồi, chúng ta đă làm cho nền Đạo buổi Tam kỳ này thất pháp!
Nhưng ông bất lực (hay không dám). Đời đă trói chặt ông rồi! Nỗi
ḷng của ông là một tiếng kêu trầm thống đầy uất nghẹn!
Tại phần cuối, tác giả Lê Thanh
Nhă có một ước nguyện là “Cầu
mong anh làm được một việc làm có ư nghĩa trong những ngày c̣n
lại của cuộc đời. Chỉ có như vậy anh mới có thể thanh thản khi
về diện kiến Đức Chí Tôn Từ Phụ hay ít bị ray rứt trước nghiệt
Cảnh Đài xem lại hành tàng”. Nhân đây, xin mời độc giả cũng như
ngài Thượng Tám Thanh đọc lại hai bài viết
1/Đức
Lư sẽ dùng ngài đến giai đoạn nào? của tác giả Ngô
văn Trí và 2/Đầu
Sư Thượng Tám Thanh sẽ làm ǵ? của tác giả Nguyễn
Minh Thiện được đăng trên Diễn Đàn Về Nguồn trước đây.
Xin mượn hai câu thơ của cụ Đồ
Chiểu gởi đến độc giả và ngài Tám để kết thúc phần giới thiệu
ngắn này:
Nhớ câu kiến nghĩa bất vi,
Làm người như thế cũng phi anh hùng.
Nhất Nguyên.
o
o o O o o o
Tôi và Anh Tám (Nguyễn Thành Tám) là hai bạn chí thân. Tôi nhỏ
hơn anh đến gần 10 tuổi. Anh xem tôi như một đứa em ruột thịt.
Anh giúp đỡ và lo lắng cho tôi mọi thứ trong công việc và tâm tư
t́nh cảm. Chúng tôi quen nhau khi cùng làm công quả chuyên môn
văn pḥng với nhiệm vụ
Đầu Pḥng Văn.
Tôi sau anh đến những ba khoá. Chúng tôi cùng được giáo huấn và
trưởng thành trong môi trường Đạo. Anh hành đạo siêng
năng và tinh tấn, sau đó cầu phong Lễ Sanh và thăng phẩm lên đến
Giáo Sư. C̣n tôi không tiến bộ bằng anh v́ gia cảnh có phần khó
khăn nên măi vẫn là Đầu Pḥng Văn quèn. Nhưng anh lúc nào cũng
quan tâm thương tôi.
Anh Tám th́ tiến thân trên đường Đạo mạnh mẽ hơn. Sau ngày Đạo
Lịnh 01 ra đời tôi về tu tại gia, anh Tám th́ vẫn tiếp tục. Hiện
anh là Chưởng Quản Hội Thánh nắm hết cả cơ Đạo trong tay. Tôi
rất ngưỡng mộ anh.
Tôi đến thăm anh Tám tại Đầu Sư Đường sau kỳ lễ Phật Mẫu.
Người gác cổng không cho vào nhưng tôi cứ cố vào đại. Nghe tiếng
căi vă ngoài sân, Anh Tám bước ra nói: “ Cho anh ấy vào đi, bạn
thân tao đấy”.
Tôi theo anh Tám lên lầu. Anh chỉ vào bộ sa lông khảm xà
cừ bảo tôi ngồi đó đi. Anh nói để tao lấy chai rượu Hennessy
ḿnh nhâm nhi nhé. Tôi nói ừ cũng
được, bộ anh c̣n uống rượu được sao?
Anh Tám đáp thỉnh thoảng mới uống thôi. Khi có bạn thân
chí cốt như mày tao mới có hứng thú uống rượu.
Tên tuỳ phái chạy đến giúp anh, anh ta xách chai rượu và
mấy cái chung. Anh nói thôi khỏi, cháu ra ngoài chơi đi, đâu có
ǵ nhiều đâu đừng bận tâm. Quay sang tôi anh nói tiếp: mày thỉnh
thoảng ghé tao uống rượu nhé.
Tôi cười nói cũng được. Nhưng ghé thăm anh khó quá. Phải
qua mấy tầng bảo vệ. Muốn gặp cũng không phải dễ. Anh bây giờ
sướng thiệt, như ông vua vậy. Có kẻ hầu người hạ tôi rất ngưỡng
mộ anh.
Anh Tám không thấy vui hay thỏa măn những ǵ mà tôi nói
thật ḷng về sự ngưỡng mộ của tôi với anh. Anh nói: “Đứng bên
ngoài ai cũng nhận xét tao như vậy. Mày là đứa em thân từ thuở
nhỏ cũng không khác ǵ họ. Không hiểu được ư thích của tao ǵ
cả.”
Anh rót 2 chung rượu thơm nồng đưa tôi một chung và anh
một chung. Anh nói: “ Nè cụng ly mừng bạn đến thăm nhé.” Tôi đón
chung rượu trên tay anh và cụng vào ly anh đang cầm, rồi cả hai
cùng đưa lên môi vui vẻ uống hết.
Anh khà một tiếng rồi nói: “Tao giờ có ǵ sung sướng đâu
mà mày ca tụng. Tao hiện đang sống đây như đang bị tù lỏng,
không c̣n một chút tự do nào cho riêng ḿnh cả. Những người xung
quanh tao vừa làm nhiệm vụ bảo vệ cho tao đồng thời cũng làm
nhiệm vụ khác.” Anh hạ giọng th́ thào nói lướt: “Là theo dơi xem
tao làm ǵ và tiếp xúc với những ai!!”
Rồi anh cất giọng: “Tao thèm cuộc sống tự do tự tại như
mày. Tao thèm buổi ngồi cà phê tán gẫu với bạn bè mà nào có
được.
Làm Chưởng Quản Hội Thánh mà mọi quyết định của Hội Thánh
tao nào có được ư kiến. Khi đưa đến tao là chuyện đă rồi. Tao có
biết ǵ đâu. Chỉ làm một cái máy kư tên mà thôi.
Hôm nay gặp mày tao được thư giăn đôi chút. Thôi ḿnh
tranh thủ uống vài chung
rượu cho vui nhé.”
Sau khi đưa tôi chung thứ hai, anh nói: “ Trong nội ô Ṭa
Thánh có khi nào tao đi được khắp mọi chỗ đâu, chỉ quanh quẩn
con đường từ cửa 7 đến cửa Hoà Viện. Tức từ Đầu Sư Đường đến Báo
Ân Từ rồi Đền Thánh. Tao muốn hít thở cái không khí trong lành
dọc theo các hàng cây trên các đại lộ của nội ô cũng không thể
đi được. Mỗi lần tao ra khỏi văn pḥng đều có rất đông người đi
theo tao để bảo vệ. Tao không c̣n một chút thời gian nào riêng
tư cho ḿnh cả.
Ở tại văn pḥng th́ cô đơn ngột ngạt. Về tới nhà th́ cô
đơn lạnh lẽo. Vợ không có, con một đứa th́ cũng đă chết rồi. Tao
không biết tâm sự vui buồn với ai.
Mỗi khi bước vào Tịnh Tâm
Điện gặp h́nh Tam Thánh kư Ḥa Ước với các ḍng chữ
Thiên-Thượng Thiên-Hạ,
Bác-Ái
Công-B́nh tao thấy vô cùng hổ thẹn.”
Tôi hỏi sao hổ thẹn
vậy anh?
“Mày nghĩ coi, anh nói tiếp. Nhiệm vụ của tao là phải lèo
lái nhơn sanh đi theo con đường ấy, tức trên thuận ḷng Trời
dưới Thuận ḷng Nhơn Sanh, đem Bác Ái và Công B́nh đến cho mọi
người trong Đạo lẫn ngoài Đời. Mà tao nào có làm được. Dưới
quyền của tao, những bất công dẫy đầy. Ganh hiền ghét ngơ chực
cắn xé nhau trong cửa Đạo nơi nào cũng có. Nơi đất Thái B́nh Cực
Lạc từ xưa đến nay tiền bối để lại cho người Đạo quá cố gửi thân
yên nghỉ. Chẳng những người Đạo mà người ngoài Đạo cũng cho gởi
xác ở đây.
Vậy mà một chuyện đau ḷng lại xảy ra trước mắt tao. Hôm
đó tao theo đám tang, đưa con gái tao vào an táng trong Cực Lạc
Thái B́nh. Buổi lễ hạ huyệt thật long trọng và êm ấm th́ cách đó
chưa đầy trăm thước một quan tài của một vị đạo hữu nào đó bị bỏ
phơi nắng. Tao hỏi kỹ lại
th́ được biết Ban quản lư Cực Lạc không cho chôn. Sao
vậy? tao hỏi. Họ đáp v́ bọn này chống lịnh Hội Thánh. Tao nói,
Đạo ta dụng bác ái công b́nh. Họ chống th́ họ không được cứu rỗi
vậy thôi, sao phải ép họ phải tùng, lại c̣n hành hạ không cho họ
một nơi an nghỉ? Họ cũng có lư do ǵ đó nên mới không nghe lịnh
Hội Thánh, có ai t́m hiểu chưa?
Tao rất sợ mỗi khi chầu lễ Đền Thánh v́ phải nh́n lên
Thiên Nhăn Thầy trên quả càn khôn. Ánh mắt hiền từ nhưng h́nh
phạt. Mỗi khi nh́n lên đó ḷng tao xao động không yên như bị một
cuộc quở trách nặng nề vậy. Tao phải né qua bên khác.
Mọi việc ai làm, ai quyết định, ai thi hành tao đâu được
biết. Nhưng rốt cuộc tiếng oán tiếng than, tiếng nguyền rủa nhơn
sanh thảy thảy đều trút tức giận lên vai tao. Cửa đạo mà sao lại
gây thù chuốc oán đến như vậy ?
Rồi đây đến ngày thoát xác về cơi hư linh, tao sẽ đối mặt
với các Đấng và phải trả lời như thế nào về sự mất Thương Yêu
trong cửa đạo hiện nay? Tao tin trên đầu có thần linh.
Tao rất sợ bị quả báo. Tao muốn buông tất cả để về tại gia tu
tâm dưỡng tánh như mày và như các anh em hiện nay nhưng không
thể nào làm được.
Tao đeo phẩm tước này về Bạch Ngọc Kinh thấy xấu hổ vô
cùng. Không có chút ǵ để gọi là hănh diện. Ngày xưa
Đức Lư Giáo Tông đă phong cho tao phẩm Giáo Sư. Tao vui
mừng và trân trọng lo lập công cho tṛn với phẩm ấy. Tao đâu ham
lên phẩm này chức nọ.
Dầu là Giáo Sư hay Đầu Sư th́ hiện nay tao vẫn là phẩm
lớn nhất trong Cửu Trùng Đài. Tao vẫn đủ tư cách để làm Chưởng
Quản Hội Thánh. Người ta buộc tao phải thăng phẩm Đầu Sư nhưng
lại không ai dám kư tên công nhận phẩm đó cho tao. Rốt cuộc th́
Đạo cấp Đầu Sư cho Nguyễn Thành Tám th́ do chính Đầu Sư Thượng
Tám Thanh kư tên. Mày thấy có đáng nực cười hay không? Tao nghĩ
nếu các đạo cấp mà tao kư với phẩm Giáo Sư không chừng giá trị
c̣n cao hơn nhiều!!!”
Anh Tám vói tay rót thêm 2 chung rượu đưa tôi một chung:
“ Nào cụng ly! Uống cạn nhé!” Tôi liếc nh́n ánh mắt của anh long
lên một tia sáng kỳ lạ, không phải tia hạnh phúc thoả măn hay
vinh quang…
“ Có một điều mày không thể tin được”- anh Tám nh́n tôi
nói tiếp: “Những đứa do tao phong phẩm tước cho nó. Nó chỉ tỏ ra
tôn trọng tao trước mặt, nhưng sau lưng tao
nó nói xấu đủ điều. Chúng tưởng tao không biết! Những ánh
mắt của chúng nh́n tao đă giải thích cho tao là chúng đang phản
bội sau lưng tao nếu tao không c̣n quyền.”
“Sức khỏe tao đang xuống cấp. Tao muốn được b́nh yên nghỉ
ngơi. Tao muốn giao lại toàn bộ quyền hành của Đạo hiện nay cho
đứa nào có ham th́ cứ vào mà lănh.
Từ khi anh Cải Trạng Lê Minh Khuyên qua đời, các Chức sắc
Hiệp Thiên Đài vào tiếp tục công việc đă bầu lên một vị Chưởng
Quản để gánh vác việc Đạo. Việc làm hết sức cần thiết và ôn hoà.
Thế mà đứa nào ra lịnh tịch thu Vi Bằng rồi đóng cửa Văn Pḥng,
đuổi hết Chức Sắc Hiệp Thiên Đài ra khỏi nội ô. Các anh em ấy
vui vẻ đi ra không kháng cự. Rồi hậu quả đến, đại Hội Nhơn Sanh
năm 2017 không có Chức Sắc Hiệp Thiên Đài chứng kiến. Khiến cho
áo măo tao ban cho đám nhỏ năm 2017 bị dị nghị và xem thường
thật tệ hại. Tao th́ mang tiếng chuyên quyền đóng cửa Hiệp Thiên
Đài. Trong khi mọi việc đều do ai đó sắp xếp và thi hành.
Các phần hành chuyên môn của Hiệp Thiên Đài không c̣n ai
phụ trách như chỉnh sát cúng phẩm; bồi tửu Hội Yến Diêu Tŕ Cung
đều bị người của tao làm hết.
Nay lại sắp
sửa đến kỳ Đại Hội Nhơn Sanh 2022. Tao lại phải đóng vai một kép
hề lên chứng kiến cầu Phong, cầu Thăng ngoài Pháp Chánh Truyền
như lời anh hai Khuyên đă nói khi Đại Hội 2012. Tao không thể
làm khác. Tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ ham chức quyền ham áo măo.
Được thăng, được phong phẩm đứa nào cũng mừng rỡ hết! Ôi Thật là
tội nghiệp. Áo măo và phẩm tước đó do tao phong th́ sao được
thiêng liêng công nhận mà mừng chứ? Vào Đạo có lập thệ mọi người
có bổn phận phải ǵn vậy mà không chịu ǵn lời Minh thệ, Những
văn bản dù do tao kư ban hành nhưng tụi bây có quyền không chấp
hành nếu thấy nó sai; đó là quyền của bây đó. Cái quan tài bị
phơi nắng ngoài kia không chừng nó đă làm đúng trách nhiệm của
một môn đệ. Có thể sau này về cơi hư linh chúng nó sẽ kiện cả
thăy trong đó có tao.”
Tôi liếc nh́n vào góc pḥng bên cạnh, thấy các em bảo vệ
đứng đó thập tḥ, tôi khẽ khều tay Anh Tám chỉ, rồi khẻ nói:
“Anh không sợ bọn họ sao mà nói nhiều vậy?”
Anh Tám lắc đầu nói tiếp: “Đă quá bát tuần rồi tao c̣n ǵ
nữa để mất mà sợ chứ? Cái tao sợ hiện nay là linh hồn của tao.
Tao sẽ thọ tội trước Đức Lư Giáo Tông như thế nào?
Vợ không có, con không có. Khi tao chết đi rồi tài sản
tao bỏ lại cho ai?
Tao muốn giao toàn bộ tài sản ấy để làm
phước thiện. May ra có được một chút công nào đó để chuộc tội
hay chăng?
Ôi thật là ngán ngẫm, thật là trớ trêu, thật là là ngang
trái. Tao biết tội của tao đă làm lớn lắm. Tao đă làm cho cả Đạo
buổi Tam Kỳ này bị thất pháp.
Trước khi thoát xác, tao muốn sửa sai.
Mấy triệu tín đồ, mấy ngh́n chức sắc đă tin tao nhận lănh
phẩm tước để lập công. Do nơi tay tao mà họ tu hành ngoài Pháp
Chánh Truyền, tao sợ lắm. Tao e không thể gánh nổi cái tội t́nh
khủng khiếp ấy.
Tao thật sự không muốn can dự vào việc làm phạm pháp
trong Đạo nữa. Tao hối hận lắm. Tao muốn làm một điều ǵ đó để
chuộc tội.
Nhiều lần tao nằm chiêm bao thấy bị Đức Lư Giáo Tông buồn
bă quở trách. Tao sợ quá chừng! Rất sợ!
Hôm nay với tư cách một bằng hữu thân thiết, mày hăy làm
chứng cho lời ăn năn sám hối thật ḷng của tao- người sắp sửa
kết thúc cuộc đời. Tao rất cảm ơn mày. Nào cùng uống nhé.”
Từ
năy giờ ngồi yên nghe anh Tám tâm sự, Anh nói với tôi mà như
đang than thở với chính ḿnh. Đến giờ tôi mới thấy được anh
không có ǵ là vinh quang như tôi đă ngưỡng mộ. Tôi rất thương
anh! Muốn mở lời chia sẻ và an ủi anh nhưng không biết phải bắt
đầu như thế nào, nên đành ngồi im. Tôi đóng nút chai rượu lại để
báo hiệu thôi uống. Anh cũng không phản đối.
Tôi cố t́m được một ư hay nói thêm: “Dù sao th́ anh rất
có công là đă tạo dựng được nhiều cơ sở thờ tự khắp nơi, mong
rằng Đức Lư sẽ ân xá cho anh.”
Tôi muốn đứng dậy tạm biệt anh ra về. Nhưng thấy vẻ mặt
thiểu năo của anh, tôi không nỡ xa anh lúc này. Nhưng cũng không
thể ở măi với anh được. Cầu mong anh làm được một việc làm có ư
nghĩa trong những ngày c̣n lại của cuộc đời. Chỉ có như vậy anh
mới có thể thanh thản khi về diện kiến Đức Chí Tôn Từ Phụ hay ít
bị ray rứt trước nghiệt Cảnh Đài xem lại hành tàng.
Thánh địa tiết Trọng Thu năm Kỷ Hợi
LÊ THANH NHĂ.