Cái ṿng danh lợi cong cong...(!)
Phạm Thành Tín
T́nh bao nhiêu th́ đủ? Tiền bao nhiêu th́ đủ, danh vọng,
địa vị bao nhiêu th́ đủ? Tài sản, con cái, lợi danh bao nhiêu
th́ đủ?... rơ ràng nó cũng giống như thời gian và không gian.
Thời gian th́ vô cùng mà không gian th́ vô tận. Nó không có cái
bắt đầu và không có cái chấm dứt. Ngoại trừ chúng ta biết chấm
dứt sự khổ đau sanh tử nầy, bằng cách là chúng ta phải tự bước
ra khỏi những sự lẫn quẩn của cuộc đời nầy mà thôi. Do
đó cụ Nguyễn Công Trứ đă nói:
"Cái ṿng danh
lợi cong cong,
Kẻ ḥng ra khỏi, người mong bước vào”.
Danh và lợi là những chất mật ngọt của cuộc đời, nó không
thẳng tấp, mà nó lại cong queo, nhưng ở đây lắm người muốn bước
vào thử xem sao. V́ đă có không biết bao nhiêu tao nhân mặc
khách đă trải qua nơi chốn hồng trần ấy. Kẻ chán người chê,
nhưng cũng có lắm kẻ mê chưa ngộ. Cho nên mới có cảnh “trống
đánh xuôi, kèn thổi ngược là vậy”. Thật ra, sự thật đă hiển
nhiên phơi bầy ra đó mà con người tự cố t́nh lừa dối ḿnh, nên
mới bị cuộc đời làm mờ mắt mà thôi. Người trí và kẻ hiểu biết
quyết không phải như vậy.
Trong cuộc sống nầy có rất nhiều người may mắn nắm bắt
then chốt của công việc, của sự suy nghĩ và cứ theo đó mà hành
động th́ đa phần có chút ít lạc quan, nhưng cũng có lắm người
sống rất bi quan, không biết cách giải quyết như thế nào để có
thể thoát ra những sự trói buộc, để nội tâm chúng ta được thư
thái nhẹ nhàng hơn (nguồn internet).
Đường đời là thế. Bon chen cả đời rồi cuối cùng cũng nhắm mắt
xuôi tay bỏ lại tất cả. Nhiều người thấy được điều đó nên bước
ra ngoài ṿng danh lợi của cuộc đời để đi t́m cửa thiền môn tu
tỉnh. Nhưng Cửa thiền của giới tu hành hiện nay không c̣n yên
tỉnh cho con người t́m đến để an định tinh thần. Danh lợi quyền
đă ngấm sâu vào cửa Đạo.
Đạo huynh Ngô Văn Trí đă nói như vậy trong bài viết đầy ấn tượng
tựa đề
“Ai
có lợi, ai có hại..." trên Diễn Đàn Về Nguồn khiến cho tôi
suy ngẩm thật nhiều. Vào cửa Đạo hiện nay mục đích không c̣n để
b́nh tâm tu học mà nó hiện tượng lên như một trường bon chen
danh-lợi-quyền không khác ngoài đời.
Dễ thấy nhứt là trong cửa Đạo Cao Đài Phái Tây Ninh. Trước đây,
hàng Thánh- thể được Đức Giáo Chủ là Ngọc Hoàng Thượng Đế lựa
chọn để thay cho h́nh thể của Người phổ độ chúng sanh. Những
lương sanh này làm nhiệm vụ của Cao Đài Ngọc Đế giao cho, mỗi
người một phận sự. Anh trước dắt em sau. Phẩm tước hữu h́nh cho
mượn để thi hành bổn phận. Mọi việc chi chi cũng phải do nơi
Pháp Luật Đạo mà thi hành. Trong Kinh Di Lặc có câu: “Tùng
thị Pháp Điều Tam Kỳ Phổ Độ tất đắc giải thoát”.
Người làm nhiệm vụ trong thánh-thể của Đức Chí Tôn có hai nhiệm
vụ quan trọng: lo hàm dưởng tu luyện cho cá nhân ḿnh cho tinh
tấn trọn vẹn và phổ truyền giáo pháp đến tất cả chúng sanh để
mọi người hiểu biết Đạo Trời mà t́m cơ giải thoát. Hai nhiệm vụ
ấy song song phải tiến hành cùng lúc.
Cái khuông vàng thước ngọc để cho mọi tín hữu biết mà thực hiện
ấy là Pháp Chánh Truyền, Tân Luật và các luật lịnh khác được gọi
chung là luật-pháp chơn-truyền. Nếu đi sai luật pháp chơn truyền
là lạc bước theo không theo bàng-môn th́ cũng bước vào tả-đạo.
Thầy Trời của chúng ta đă tiên tri Đạo phải kéo dài đến thất ức
niên mới có một lần khai Đạo mới.
“Thanh-Đạo tam khai thất
ức niên,
Thọ như địa huyển thạnh hoà thiên..”
TNHT Q1 trang xx)
Chỉ có giữ nguyên vẹn luật pháp trước sau như một thánh thể của
Ngài mới giữ được Đạo đến thất ức niên.
Từ ngày có quyền đời xen vào cửa Đạo, mọi cuộc đại hội các cấp
lớn nhỏ đều có người của nhà nước tham dự chỉ đạo. Từ đấy
danh-lợi-quyền cũng theo vào chốn tu hành. Tất cả, những việc
phong phẩm thăng chức đều phải do chánh quyền duyệt xét hồ sơ cá
nhân. Dĩ nhiên sự duyệt xét này lại không dựa vào tiêu chuẩn
thành tích tu hành hay đức hạnh… Quư đồng đạo xem thử, Đạo mới
bước qua năm thứ 93 th́ đă có gần 40 năm đi ngoài giáo pháp của
Chí Tôn đă dạy. những ai đă có sống qua hai chế độ của Đạo (lấy
móc 1997 tạm gọi B-97 (before 1997-trước 1997) và A-97 ( after
1997-sau 1997)) đều thấy rơ điều đó.
(Đây là h́nh ảnh cụ thể để minh hoạ cho đoạn văn trên của
tác giả:Than ôi! Đời đă lấn quá sâu vào cửa Đạo. H́nh ảnh chính quyền từ
trung ương đến địa phương (chưa chắc ăn được một ngày chay nào
trong tháng) vậy mà ngồi giữa Đền Thánh để dự chứng
cho các ông "Thánh" bà
"Thánh" dưới trướng của ông "Tiên" Nguyễn Thành Tám họp -
BBT).
Thử hỏi thêm 10-20 năm nữa, Đạo Cao Đài của Chí Tôn có c̣n không
hay đă biến thành một Đạo khác?
Cho thất ức niên là Thầy, giữ cho được thất ức niên là
ta. Bất cứ v́ lư do ǵ để cho Đao tiêu vong trước 700 ngàn năm.
Th́ Những người gây ra ấy phải chịu nghiệp quả báu của Thiên
Điều.
Nhận thấy được điều ấy ngày 11 tháng 2 năm Canh Th́n (dl
16-3-2000) hiền tỷ Mang Thị Nhanh 57 tuổi đă làm
Đơn Xin Từ Nhiệm gởi
đến Cai Quản Thánh Thất Họ Đạo Trường Tây với lư do như sau:
“Trong suốt thời gian
Tiểu Muội thọ phẩm Thông Sự để lập công hành Đạo nơi Hương Đạo
Trường Hà thuộc BCQ Họ Đạo Trường Tây cho đến nay; Tiểu muội
nh́n thấy HĐCQ xuống đến các BCQ Họ Đạo địa phương hành Đạo đi
ngoài khuông viên Luật Pháp Chơn Truyền của Đức Chí Tôn và Hội
Thánh đă lập thành (từ nghi tiết đến luật pháp)”.
V́ sợ phạm Thiên Điều, không giữ được lời minh thệ của ḿnh:
“…Hiệp đồng chư môn đệ, ǵn luật lệ Cao Đài,… nên Tiểu muội
quyết định từ nhiệm kể từ ngày kư tên trong đơn này”.
Hiền tỷ Mang Thị Nhanh
nếu c̣n khoẻ th́ cũng đạt đến tuổi 74, đă dũng cảm từ bỏ
phẩm tước được ban cho ngoài giáo pháp chơn truyền. Ấy là hiền
tỷ đă bước ra ngoài ṿng danh lợi “lợi danh một chiếc ṿng cong”
trong cửa Đạo.
Thế mà Cai Quản Họ Đạo Trường Tây không thấy cái sự ô nhục ấy tự
vấn lương tâm tại sao một người tâm Đạo không ham và chối bỏ
phẩm tước? Lại có lời phê gởi lên HĐCQ có đoạn
“Vị Thông Sự Mang
Thị Nhanh đă tỏ ra không tùng theo việc hành Đạo hiện hữu và đệ
đơn… xin từ nhiệm”.
HĐCQ cũng không tự vấn lương tâm, đă kư Huấn Lịnh số
01/75-HĐCQ-HL thu hồi phẩm vị của Hiền tỷ Mang Thị Nhanh.
Hiền tỷ đă trọn trung cùng Hội Thánh, trọn hiếu cũng Chí Tôn và
Phật Mẫu. Huấn Lịnh số 01/75-HĐCQ-HL coi như là văn bản chứng
Công Hạnh cho hiền tỷ. Hoan Hô tấm gương trung liệt của hiền tỷ
đă sáng ngời cho đàn em soi bước.
Từ năm 2000 đến nay, Đạo Cao Đài vẫn tiếp tục ngoài giáo pháp.
Những chức việc thế hệ sau này vẫn lầm lủi bước vào để xin phẩm
tước. Hai mươi năm qua Đạo vẫn đi ngoài giáo Pháp có sự xác nhận
của Ông Cải Trạng Lê Minh Khuyên Phó Chưởng Quản Đặc Trách Pháp
Luật (văn thư số 24 năm 2012). Người môn đệ ngoan hiền vẫn t́m
vào con đường thất pháp để đi. Đạo huynh Ngô Văn Trí đă có nói :
“Đi con đường thất pháp là con đường đi vô ích”. Vậy mà người ta
vẫn đi để tô điểm cho cái Đạo Cao Đài duy vật biện chứng định
hướng XHCN!
Trở lại câu thơ của cụ Nguyễn Công Trứ, cụ chỉ nói về phần đời
mà thôi. Nay sao thấy lại quá đúng trong cửa Đạo Cao Đài phái
Tây Ninh.
Hiền tỷ Mang Thị Nhanh và nhiều người khác đă mạnh dạn bước ra,
lại có nhiều người t́m bước vào.
Để chấm dứt bài viết tôi xin thành tâm cầu nguyện ơn trên Chí
Tôn Phật Mẫu và các Đấng Thiêng Liêng phù hộ cho hiền tỷ Mang
Thị Nhanh dù chưa được một lần diện kiến và nhiều huynh-tỷ tương
tự được thân tâm
thường lạc để tiếp tục tiến bước trên con đường lập đức. Cũng
không quên kính chúc chư đạo tâm mới vừa cúi đầu nhận ban phẩm
tước các kỳ Đại Hội vừa qua hảy làm bài thu hoạch cuối cùng bằng
lương tâm của ḿnh dâng lên Chí Tôn Từ Phụ kết quả ḿnh đă làm
ǵ có lợi cho Đạo.
Miền Tây Việt Nam nhân ngày Giáng sinh Đức Gia Tô Giáo Chủ.
Phạm Thành Tín
Đính kèm:
1-/ Đơn Tự nhiệm của H/T Mang th́ Nhanh.
2-/ Huấn Lịnh 01/75-HĐCQ-HL
|