BẢN THU HOẠCH THỨ HAI
Lê Công Chánh
Nhân đọc các bài viết về Bản Án Cao Đài của các tác giả trên
Diễn Đàn Về Nguồn, tôi thấy có một ư tưởng rất hay là nên dối
diện với sự thật mà ta đă làm. Dù sự thật ấy đúng hay sai, tốt
hay xấu ta cũng vẫn chấp nhận. Như vậy mới đúng với câu dạy của
Tứ Đại Điều Qui trong Tân luật: “ Lỡ lầm lỗi th́ ăn năn chịu
thiệt”. Tôi đă phạm sai lầm lớn nhất trong đời khi viết bài thu
hoạch tốt trong lúc học Bản án Cao Đài, dù rằng đă viết ngược
lại ḷng ḿnh.
“Vái cùng sư phụ linh thiêng.
Chứng ḷng đệ tử đáp đến ơn xưa”.
Bản thu hoạch thứ nhứt
tôi viết hồi năm 1978 nạp cho cán bộ phụ trách phổ biến Bản Án
Cao Đài. Bản thu hoạch đó tôi viết bằng đầu gối (chớ không phải
bằng con tim). Trong đó chứa nhiều giả tạo và trái lương tâm. Nó
không phản ảnh sự hiểu biết thật của tôi. Tôi biết đó là oan
sai, đó là phản bội, đó là bất nhân, bất nghĩa. Hôm nay tôi nói
lên tâm sự này để ăn năn chịu thiệt để tiếp tục sám hối. Mong
rằng nơi cơi hư linh Các Đấng Thiêng Liêng cảm ứng cho tấm ḷng
ray rứt của tôi lúc đặt bút viết khi ấy. Tâm thư của
Đạo
Huynh Phạm Thanh B́nh gởi hai bạn trẻ Nguyễn Minh Đăng và
khuongthuongtn có nhắc lại bản thu hoạch cuối khóa học Bản
Án Cao Đài trước đây. Tôi cũng là một người được triệu tập trong
lúc ấy. Tâm sự của Thanh B́nh Phạm cũng là tâm sự của tôi và hầu
hết các anh em khác. Anh đă mô tả không thiếu chút nào hết. Anh
Thanh B́nh nói rất chí lư!
Bản thu hoạch đó là tóm gọn những điều do cán bộ phụ trách phổ
biến, được viết ra văn bản. Nếu chỉ qua văn bản mà đánh giá, th́
cán bộ phụ trách sẽ không thấy tấm ḷng của chư tín hữu đối với
Tôn sư tiền bối như thế nào. Cứ tưởng tất cả đều đồng ư nội dung
Đề cương Bản Án được đưa ra. Nhưng không phải vậy, đó là một sự
dối ḷng ghi lại để đối phó. Không một Chức sắc, Chức việc nào
có minh thệ lại tố cáo Thầy và bạn của ḿnh. Lời minh thệ cho
chức việc có câu: “… Như ngày sau tôi có
bội-sư phản-bạn th́
linh hồn tận đọa tam đồ bất năng thoát tục”. Bản Án đă mở cho
chúng tôi cánh cửa đi vô con đường phản phúc, bội sư phản bạn.
Lời minh thệ ấy nặng gấp nhiều lần lời minh thệ của Đạo hữu
“…Như sau có ḷng hai th́ thiên tru địa lục”. Sau khi nạp thu
hoạch ngược với lương tâm v́ kết án tiền bối, về nhà mang tâm
bịnh muốn thác cho rồi.
Bản Kiến Nghị đề nghị hủy bỏ bản Án Cao Đài
ra đời lúc này thật là ước vọng chung bấy lâu của những người
tập trung học lúc ấy và được hầu hết chư đạo tâm phấn khởi hoan
nghinh.
May mắn cho nhiều chức sắc chức việc có hộ khẩu ngoài Tây Ninh
không bị tập trung học tập nên đa số an toàn. Nhưng tất cả đều
cũng vẫn đau ḷng khi thấy chư tiền bối khai Đạo Cao Đài bị kết
án. Riêng tôi, bao nhiêu nỗi đau đớn vẫn c̣n trong ḷng. V́ tôi
cũng đă bất đắc dĩ phải viết thu hoạch tốt trái lương tâm để về
gia đ́nh!!!
Từ đấy đến nay, qua thời gian dài gần nữa thế kỷ tôi dần dà nhận
ra được một chân lư:
Đạo Cao Đài
của Ngọc Hoàng Thượng Đế không mất, nhưng
Tôn Giáo Cao Đài do
Người dùng cơ bút giáng lập tại thế gian này đă mất. Cái tôn
giáo đang có hiện tại không phải của người. Nó càng lớn mạnh
càng làm cho Chí Tôn đau buồn. Đứng trước sự băn khoăn ấy 40 năm
qua tôi tự hỏi phải Bảo vệ Đạo của Chí Tôn hay bảo vệ Tôn giáo
của Chí Tôn? Câu hỏi đó không thấy mấy ai đặt ra.
Tôi nghĩ Đạo của Chí Tôn chân thật và vĩnh cửu trường tồn
nên không cần bảo vệ. Chỉ cần bảo vệ Tôn Giáo hữu h́nh của Chí
Tôn làm phương tiện tu học và lập công theo thiên ư. Đa số, chức
sắc chức việc mỗi người có ư nghĩ riêng và cách đi riêng của
ḿnh. Tạm xếp loại như sau:
Cách một:
Nắng bề nào che bề nấy. Tức không giữ ǵn và không bảo vệ ǵ cả.
Cách hai:
Giữ riêng cá nhân ḿnh cho trong sạch, chờ Thượng Đế đem cái tôn
giáo đă mất trao lại cho ḿnh tu hành.
Cách ba:
Quyết định bảo vệ nhơn sanh giữ tṛn luật pháp cho khỏi thất
Đạo. Tức tích cực bảo về tôn giáo Thầy không biến thành phàm
giáo.
Từ đó, với ba cách suy nghĩ như thế những tín đồ môn đệ Cao Đài
tự tạo cho ḿnh một con đường đi riêng. Cách thứ nhứt
là con đường phản phúc dễ đi nhứt. Hội Thánh hiện nay đang đi
con đường ấy bằng cách xóa bỏ Pháp Chánh Truyền. Cách thứ
hai có khó hơn nhưng cũng có thể làm được. Đó là những
người tu tại gia tất cả chờ Trời định.
Cách thứ ba là
vô cùng gian nan khó khăn. Số tín hữu này biết Đạo Lịnh 01 là
sản phẩm hệ lụy của Bản Án Cao Đài nên quyết định không chấp
hành sự giải thể. Tùy từng điều kiện mỗi nơi, mà chức sắc chức
việc giúp cho nhơn sanh c̣n tin tưởng Đạo thi hành luật Đạo.
Nhiều vụ khó khăn do nhóm phản phúc gây ra rất đau thảm, thậm
chí c̣n phải chịu những trận hành hung đổ máu của họ mà không
dám đáp trả. Nếu đáp trả là lọt vào quỉ kế của họ lấy mâu thuẫn
giải quyết mâu thuẫn.
Bài thu hoạch thứ nhứt cách đây 40 năm là học bài của nhà nước
dạy, nạp cho cán bộ nhà nước. Con đường sau thu hoạch là gia
đ́nh. Là vợ là con, là cha mẹ v.v. Ta không thể làm ǵ khác hơn.
Nếu lúc ấy 100% người đi học thu hoạch tốt có lẽ ngày nay Tôn
Giáo Cao Đài không c̣n bóng dáng.
Giờ tôi đang viết bài thu hoạch thứ hai.
Bài thu hoạch thứ hai
là tóm lược những bài dạy của Chí Tôn và Chư Thần Thánh Tiên
Phật. Bài học này, không ai bị buộc phải triệu tập, không ai áp
lực, cũng không ai gây khó. Thời gian học và kết thúc rất dài…
Ngày xuôi tay nhắm mắt đóng nắp quan tài là xong. Sau khi nạp
bài lần này chưa hẳn về được nhà xưa hay ngôi vị cũ. Có thể về
với Chí Tôn, cũng có thể về với Kim Quang Đại Tiên.
Sau khi học tập Bản án Cao Đài, hai Ông Nguyễn Thành Tám và
Nguyễn Minh Nhựt có phẩm vị tương đương theo đối phẩm (Cải Trạng
ngang hàng với Giáo Sư). Dù là Giáo sư của Đức Lư ban, Ông Tám
là người cao nhứt lúc đó cũng đủ uy tín nắm quyền của Đạo về
phần giáo hóa. Đủ sức ban phong phẩm tước cho chư tín đồ đàn em.
Không phải đợi lên Đầu Sư mới có quyền ấy?
Không chừng các phẩm do Giáo Sư Thượng Tám phong c̣n được ư
nghĩa cao siêu hơn, quư trọng hơn và không bị nhơn sanh nguyền
rủa. Tương đương lúc ấy, Ông Cải Trạng Nguyễn Minh Nhựt cũng vậy
hiện là phẩm cao nhứt vẫn có đủ uy quyền để điều động Hiệp thiên
Đài. Nếu khoác lên ḿnh một phẩm cao hơn như Dương Liên Thanh,
Lê Minh Thơ, Đỗ Quang Hanh hay Nguyễn Văn Cánh th́ Ông Nguyễn
Minh Nhựt cũng đi chung số phận của Nguyễn Thành Tám là bị cả
nhơn sanh lên án xem thường.
Đó là cách lựa chọn của hai Ông. Dưới hai Ông, chư chức sắc,
chức việc và tín đồ cũng có cách lựa chọn y như vậy. Đây là lúc
mọi người đang học hiểu và thực hành bài dạy của Chí Tôn và Hộ
Pháp. Nạp bài khi đóng nắp quan tài không ai tránh khỏi. Sau đó
không biết có được về nhà hay phải tập trung đi học một khóa
khác? Đi học khóa khác không phải do thiêng liêng định như chánh
quyền đă định hồi buổi thu hoạch lần một 1978. Mà là do chính ta
xử án ta, ta quyết định cho ta. Ta xử cho ta th́ không thể xử
oan được…
Nhiều người đă hiểu sai lời dạy của Đức Hộ Pháp. Rồi từ đó biện
hộ cho việc quyết định sai lầm của ḿnh. Câu ĐHP dạy:
“Đến ngă ba đường nếu
không biết đường đi th́ đứng đó chờ Thầy, không đi tắt đi càng
rồi xuống phong đô cả lũ”, đó là Đức Hộ Pháp dạy các thành
viên hoạt động ḥa b́nh chung sống mà thôi. Đức Ngài không dạy
chư tín hữu như vậy.
Đạo không có ngă ba. Đạo là một con đường thẳng và duy nhứt đến
thất ức niên. Ngă ba là do con người tự lập ra. Ngă ba của người
này không giống ngă ba của người khác. Ngă ba của Nguyễn Ngọc
Tương không giống ngă ba của Nguyễn Thành Tám… Một tác giả đă
viết như vậy trên D.Đ.V.N. Kiểm nhận lại, thật chính xác. Sau
khi viết thu hoạch tốt bản án Cao Đài, hầu hết được về với gia
đ́nh. Con đường lập công đă hết th́ c̣n làm ǵ được nữa chứ?
Ngài Hồ Bảo Đạo đă giải thích và động viên an ủi
chúng ta c̣n con đường mà không ai phá được đó là phước
thiện và nhơn nghĩa. Lúc ấy mọi người đều tập trung thực hiện
lời dạy này. Đó là thời gian đạo nạn nhưng chưa thất pháp. Anh
em c̣n thương nhau cùng nhau chia sẻ đắng cay hay ngọt bùi.
Chí Tôn đă dạy ta những ǵ? Bác Ái Công B́nh. Chỉ biết có một
Đạo Cao Đài Ngọc Đế. Hiệp Đồng chư môn đệ ǵn luật lên Cao Đài.
*-/ Bác Ái Công B́nh:
ta đă làm đến đâu, được bao nhiêu? Bác Ái - Công B́nh là ḥa ước
của Tam Thánh kư với Chí Tôn Thượng Đế, được đặt ngay trước mắt
mọi người tại Tịnh Tâm Điện ai vô cũng thấy. Trước tiên nói đến
chữ CÔNG B̀NH: Dù cho cha mẹ anh em vợ con cũng đồng nhứt luật.
Vậy mà biết bao chuyện phạm luật thậm chí phạm Pháp Chánh Truyền
người có trách nhiệm vẫn im hơi lặng tiếng. Ai là người c̣n giữ
dạ vô tư? Ai không c̣n giữ? Kế đến chữ BÁC ÁI. Bác ái không phải
thể hiện qua chuyện bố thí. Bố thí là một phần trong bác ái. Bố
thí bằng tấm ḷng, bằng con tim chứ không bằng h́nh thức. Bác ái
là thương yêu. Đức Phật Mẫu th́ đại-bi đại-ái. Đức Chí Tôn
thương bao la tất cả chúng sanh. Thương ở thế gian không phải
bằng cách làm ngơ che giấu tội của bạn như người ta thường
tưởng. V́ như vậy ở thế gian không ai giúp họ sửa sai kịp thời.
sẽ bị thiên điều h́nh phạt mà không kịp sửa sai. Ai đă thương
yêu theo cách ấy hăy xem lại thử. Nên chăng thay đổi?
*-/ Biết Có Một Đạo Cao
Đài Ngọc Đế: ta đă làm đến đâu, được bao nhiêu? Đức Chí Tôn
không lập nhiều Cao Đài. Nhưng thực tại th́ có rất nhiều Cao Đài
giáo hiện hữu. Đức Chí Tôn chỉ ban ơn, ân xá và cứu độ cho các
môn đệ của Ngài mà thôi. Vậy do đâu ta biết Cao Đài nào của Chí
Tôn và Cao Đài nào không phải của Chí Tôn? Tiêu chuẩn duy nhứt
là Pháp Chánh Truyền là Cao Đài của Ngọc Đế. Những ai tu học
theo Cao Đài không tùng Pháp Chánh Truyền hăy coi lại ḿnh có đi
lạc đường không?
*-/ Hiệp Đồng chư môn đệ
ǵn luật lên Cao Đài: ta đă làm đến đâu, được bao nhiêu? Ta
ǵn luật lệ. Ta nghiêm khắc với chính ta và dễ dăi với người
khác. Thậm chí quên ḿnh mà làm nên cho người và giúp người nên
Đạo. Hiện nay h́nh như ta đi ngược lại dễ dăi và tha thứ cho
ḿnh mà nghiêm khắc lên án người khác. Như vậy ta đă đánh mất
chữ hiệp đồng chư môn đệ.
Ǵn luật lệ Cao Đài. Luật lệ Cao Đài gồm có Pháp Chánh Truyền,
Tân Luật, Đạo Luật và Bát Đạo Nghị Định. Giữ ǵn các luật ấy có
khó hay không? Thật dễ! Khi ta tin tưởng tuyệt đối nơi thiêng
liêng Chí Tôn Từ phụ và chư Thần Thánh Tiên Phật th́ chuyện ǵn
luật lệ không có ǵ khó khăn. Ngặt nỗi ta giải thích không đúng
thiên ư rồi hành sai. Lại c̣n gieo truyền cái sai cho bằng hữu.
Đấy mới là phá Đạo. Nếu ta thấy một ai đó nói hay hành sai luật
pháp, ta góp ư. Họ không nghe là quyền của họ. Thấy nhiều người
hiện nay nhứt là thời buổi bùng nổ thông tin nhờ mạng xă hội
truyền tải nhanh nhứt người ta lợi dụng phương tiện này để phê
phán bằng những lời thô tục. Ta cần thiết phải làm như thế
chăng? Nếu ta đúng họ sai th́ ta thương và khuyên họ, không được
th́ thôi cần chi phải chửi nặng nề . Ngược lại nếu ta sai mà vẫn
cường điệu lư luận tranh hơn tranh thua ở thế gian rồi chửi bới
người đúng là một đại tội đầy nghiệp báo. Ta giúp người bằng lời
khuyên ôn tồn đạo đức mà không được th́ thôi. Đâu cần thiết phải
xa lánh, phải đoạn tuyệt, phải nặng lời. Các trang web lớn có
tầm cở ảnh hưởng hiện nay đang phạm phải điều này. Nếu chủ các
trang web biết xét lại ḿnh có phạm luật pháp hay không trước
khi phê phán người là một điều vô cùng hạnh phúc cho nhơn sanh
tín hữu. Trong bản thu hoạch thứ hai này ta phải ghi đủ các điều
đă học đă hành vừa kể trên.
Kết luận:
Tôn giáo Cao Đài được lập ra không nhằm mục đích chống ai. Đạo
Cao Đài sống được với mọi thể chế. Buộc tín hữu Cao Đài thù hận
lên án một ai đó ngay cả lên án chính người đă d́u dẫn ḿnh là
một việc làm bất nhân bất nghĩa.
Sau khi phân tích sơ lược các vấn đề chính yếu của Chí Tôn và
Chư Thần Thánh Tiên Phật dạy, ta kiểm điểm lại chính ḿnh đă thu
hoạch được những ǵ và những ǵ chưa thu hoạch hăy tranh thủ làm
tiếp. Với cái tuổi ba vạn sáu ngàn ngày càng ngắn đi, coi chừng
ta không kịp, chưa làm xong phải đóng nắp quan tài để nạp bài.
Những sự gay go khó khăn trong cửa Đạo 40 năm qua chỉ là những
chướng ngại vật thử thách người hành giả làm tăng giá trị bài
thu hoạch mà thôi.
Cái điều tôi mong mỏi và thiết tha nhứt gởi gắm đến những người
đang trách nhiệm đứng đầu hăy trả
Tôn Giáo Cao Đài Tây
Ninh về đúng theo
Đạo Cao Đài của Chí
Tôn Ngọc Hoàng Thượng
Đế đấy là phước báu
của nhơn loại.
Đức Chí Tôn không muốn Tôn giáo Cao Đài do người lập được lớn
mạnh để khoe khoang với thế giới hay bất cứ ai. Người muốn Đạo
lớn mạnh cùng khắp thế gian để mọi sắc dân trên thế giới đều
được hưởng hồng ân tấn hóa và ân xá của người. Nếu ai đó nhân
danh bảo vệ Đạo của Chí Tôn bằng cách dùng quyền lực để hành hạ,
làm khổ làm khó nhơn sanh hoặc dùng lư lẽ nhục mạ chửi mắng nhơn
sanh, hoặc khước từ nhơn sanh đang cầu cứu học hỏi là một chuyện
đại nghịch với thiên ư sẽ làm cho các đấng thiêng liêng phẫn nộ.
Thánh địa, tiết cuối thu Đinh Dậu
LÊ CÔNG CHÁNH