VĂN TẾ ĐỨC CAO THƯỢNG PHẨM
VĂN TẾ
(Điệu Văn Lưu Thuỷ)
Tiểu sử
Cao Thượng Phẩm
Than ôi ! Miền Đông Á từ đời Bàn Cổ, xưa đă bao phen Đạo
Thánh dẫn nhơn sanh.
Đất Việt Nam khai những thuở Hồng Bàng, nay mới gặp lúc
thuyền linh đưa bến khổ.
Cho hay rằng : Sanh là kư,tử lại là qui, nhưng phải biết
mạng tuy yểu, mà danh ấy thọ.
Nhớ Cao Thượng Phẩm xưa, tư chất ôn lương, tánh t́nh hoà
huởn, nhà phiệt duyệt lưu truyền nơi thế thượng. Tỉnh Tây Ninh
lớn nhỏ thảy đều thương.
Trí thông minh c̣n roi dấu thơ hương, miền Bến Nghé trẻ
già nào chẳng rơ.
Trải mấy mươi năm cùng thế sự, chí nam nhi đủ sức vẫy
vùng
Quanh theo lối trong gia, phần em trẻ nhiều lời khuyên
nhủ
Cùng lân lư hay thương người thất thủ, hằng ra tay tế độ
bạc tiền
Với mẹ cha thường để tấc ḷng thành, gắng hết sức
đền ơn nhủ bộ.
Đạo Thánh mở phú một tay truyền bá,lănh mạng
Trời bố hoá khắp hoàn cầu.
Giọt sương gieo v́ trăm họ khát khao, vưng Thánh chỉ ruới
ban ân vơ lộ, hiến thân cho Đạo son sắc một ḷng, nương bút thủ
cơ tuyết sương mấy độ, đă nhiều cơn tân khổ chẳng quản đến t́nh
nhà, d́u sanh linh từ thành thị chí thôn quê, dư mấy lúc gian
truân, lần lừa theo mạch Đạo, dẫn bầu bạn vạch đường về cội cũ.
Toàn trong sáu tỉnh để tiếng ngợi khen, khắp cả muôn dân
riêng Phổ Độ. Trước từng trải Biên Hoà, Sài G̣n, Gia Định, mới
lần qua cửa Tiểu, đă mấy buổi nắng mưa cam chịu. Đấng Tạo Đoan
soi tỏ rơ tấm kiên trinh, rồi lại từ Mỹ Tho, Sa Đéc, Long Hồ, mà
thẳng tới Bạc Liêu, biết bao phen sương tuyết dăi dầu, ơn Thượng
Phẩm đáng ghi vào nơi phế phủ.
Phần du tiên gẫm cũng tại Thiên cơ, người khuất bóng
thiếu tay rường trụ.
Nhớ những khi :
Vun trồng cội Đạo, lấy chí trượng phu, tẩy sạch lâm
truyền, dựng Toà Thánh tổ, lo xây nền lập Điện, đem hết ḷng tu
bổ, trót mấy thu tùng trải mảnh h́nh hài, lo trẩy gốc ven đường,
dâng trọn tấm nhiệt thành, bao nhiêu tuổi đủ đền ơn thuỷ thổ.
Hỡi ôi !
Chuông reo cảnh hạc, bóng khuất non Tây, khách giục rừng
Ṭng, người về quê cũ, thương v́ đoàn thê tử, mẹ nam con bắc, vợ
dựa cửa trông chồng, xem cáng chạnh nỗi, đầu ḷng thương ôm chịu
chớ biết sao !
Ngảnh lại, bóng tang du cha khuất, mẹ c̣n già ngồi lên
khóc trẻ, nghĩ cũng lạ thường, thất chữ hiếu phải cam là vậy đó.
Nhưng …nhưng cũng nghĩ rằng t́nh chồng vợ cũng đủ dạ yêu thương,
nghĩa mẹ con cũng đă dày công báo bổ..
Bởi vậy cho nên :
V́ công lao khổ, ơn huệ thưởng ban, hứng cảnh tiêu diêu,
sắc son đă rơ. Miền Cực Lạc xin hương hồn Cao Thượng Phẩm chứng
ḷng đơn cho các bạn tại tiền, trước Linh toà cả chức sắc Hiệp
Thiên, dâng Tam Bửu ngơ đền ơn tri ngộ.
Ngày 8-3-1929
Chức
sắc Hiệp Thiên Đài
* * *
ĐIẾU
CAO THƯỢNG PHẨM
Quư ông, Quư bà, chư Đạo hữu lưỡng phái,
Ngày mùng một tháng này, v́ phận sự tôi phải đi Nha Mân,
qua mùng 2 tôi đi Vũng Liêm cùng Hiền Hữu Ngọc Trang Thanh.
Lúc thượng lộ ḷng tôi buồn bực không kể xiết, tôi thầm
hỏi, ḿnh đi lo việc Đạo cớ sao không được vui như mấy lần khác.
Sáu giờ rưỡi chiều tới Thánh Thất Vũng Liêm có Hiền Hữu
Thái Thơ Thanh, Thượng Giảng Thanh, Thượng Lân Thanh, hành lễ
vừa rồi chạy ra liền nói: THƯỢNG PHẨM DÉCÉDÉ (chết)
Nghe qua dường như sấm nổ, người dầu gan sắt dạ đồng,
nghe tin cũng bắt động ḷng thương xót, huống chi tôi cùng Đức
Cao Thượng Phẩm trong mấy năm dư cùng nhau keo sơn gắn chặt, thọ
Thánh chỉ của Đức Chí Tôn phổ thông Đại Đạo Tam Kỳ.
Nay người ly trần, cỡi hạc về quê, kẻ nhơn thế c̣n lo độ
chúng, khiến cho tôi nghĩ nhiều bậc công hầu vương bá tài bực
biết bao mà Trời không ngó cũng chác sầu tây. Nầy một đấng hiền
lương Đạo Đức, chừng Trời kêu đến phải mau hồi cựu vị. Ấy chỉ rơ
quyền Chí Tôn rất lớn, vô cực vô đại mà thương hại cho những
người vô đạo đức, không suy xét lời Thánh “Vạn ban đô thị
mạng, bán điểm bất vô nhân”.
Ấy chỉ rơ Thiên cơ.
Thời kỳ này Thầy lập Đạo vô vi hồi chưa khai Đạo nhơn
sanh c̣n phàm tục, nên mượn xác phàm của tín đồ đặng độ rỗi
chúng sanh, nay Đạo thành có người lập đặng chí thánh, Thượng
Phẩm là Đạo phải trở lại Thiêng Liêng chi vị, nơi trần thế đây
mà làm cho người tâm thành trí vẹn, may chút nữa phải mỏi ḷng
đạo đức .
Than ôi ! một năm qua rồi, nh́n Thánh Địa như cảnh sầu
bi, xem nền Đạo giống nhà vô chủ.
Ḱa cây sầu lá ủ, nọ cỏ úa sương gieo.
Thiên ư muốn một điều là phải ăn năn sám hối, ai có lỗi
mau mau tự cải, lập từ bi nhịn nhục nhau th́ Đạo mới hoà.
Thầy chỉ rơ Thiên cơ đă định, đều cũng kết cuộc tương
thân, tương ái.
Tuy Thượng Phẩm về cùng Thầy là nơi phước hạnh không chi
sánh kịp, Non chiều phụng gáy, động Thánh qui chầu, là nơi u
nhàn cực lạc, song nh́n c̣n tại thế .
Một Từ Huyên bóng xế trăng lờ, lại gặp cuộc mẹ già ngồi
khóc trẻ, nhớ con trẻ biết bao t́nh thắm thiết vợ hiền lương rẻ
bạn giữa đường, cuộc gia thế trăm bề quạnh quẽ.
Không xiết nỗi thương.
Ôi ! chiếc nhạn kêu thu cũng là một cảnh sầu bi nơi trầm
luân khổ hải này, một con thơ c̣n bơ vơ nơi đất khách, sau dầu
bước đặng thang mây, vinh qui bái tổ, ôm cái tháp này khóc than,
chớ cha hiền đà cỡi hạc qui tiên.
Mẹ goá con côi, trăm bề eo hẹp…ấy giương nâu sồng chập
chồng trên một nền nhà đạo đức.
Đạo lập thành, người chí thánh đâu nỡ ngó lơ .
Hỡi ơi !!! thương thay !!!
Thượng Đầu Sư
Thượng Trung Nhựt