Truyện ngắn Cao Đài
Bùi Tứ Ân
Lời dẫn:
Vào thập niên 1980 của thế kỷ trước, khi Đạo Lịnh 01 chưa ra
đời. Việc hành Đạo trong Đạo Cao Đài vô cùng êm đẹp và thuận
lợi. Luật pháp Đạo được tôn trọng triệt để. Đức tin của đồng Đạo
tuyệt đối nơi Chí Tôn Từ Phụ và các Đấng thiêng liêng. Người tín
hữu Cao Đài sống trong một xă hội đạo đức thánh thiện tự giác
thi hành Đạo luật trong sự yêu thương trên kính dưới nhường,
chẳng mảy may dám nghĩ đến sự canh cải chơn truyền Đạo pháp.
Bác Bùi Tứ Ân lúc đó c̣n là một tu sĩ trẻ tuổi đang tu
học tại một Thánh Thất xa xôi vùng núi Thất Sơn miền tây. Bác đă
có cảm hứng viết những truyện ngắn về Đạo rất thân thiết với bút
pháp b́nh dị mộc mạc. Đọc truyện ngắn của Bác cho thấy một toàn
cảnh của bầu không khí b́nh yên và rất chân thật trong nền Đại
Đạo. Lúc đó việc in ấn và xuất bản rất khó, nên Bác đă tặng cho
tôi một tập truyện ngắn viết tay bằng bút tích của bác để kỷ
niệm trên đường học Đạo. Ước ǵ ngày nay có được một môi trường
Đạo như thế. Nay phương tiện truyền thông được thạnh hành. Tôi
xin phép Bác để giới thiệu những truyện ngắn của Bác đến quư bạn
trẻ hiện nay để thưởng thức bầu không khí và sinh hoạt đạo sự
của trên 40 năm trước - khi Hội Thánh đang cầm quyền Đao. Tập
truyện của bác Bùi gồm có 5 truyện ngắn nhỏ v́ c̣n là bản thăo
nên chưa đặt tên. Nay tôi xin phép tạm gọi “Truyện
ngắn Cao Đài”. Tôi xin lần lược giới thiệu từng bài một.
Cảm ơn Bác Bùi Tứ Ân.
Vân Lê.
Bài một: THỊ TRẤN T̀NH THƯƠNG
Trời cuối đông đă trở lại ấm áp. Thiên hạ có thể mặc sơ-mi ra
ngoài được rồi. Thỉnh thoảng chỉ c̣n một vài ngọn gió bấc cuối
mùa nhẹ phớt qua mát lạnh. Mặt đất khô khan hẳn đi, tưởng chừng
như không chở nổi cái rừng cây xanh bạt ngàn rậm rạp. Vậy mà,
nh́n kỹ lên ngọn người ta thấy một màu non đầy nhựa sống, một
màu nâu vàng óng ánh
mượt mà. Một vài nụ hoa mới nở đầu mùa; chen lẫn bên cạnh vô số
những búp non chờ ngày hé nhụy đón xuân.
Ra khỏi cổng chánh của Thánh Thất Tú Tề, các bạn rẽ về bên trái.
Đó là con lộ chính nối liền đến chợ Huyện Tri Tôn. Qua nghĩa
trang liệt sĩ một đỗi các bạn lại rẽ sang bên phải về hướng tây.
Tới khoảng đường dốc gồ ghề triền núi,
Hồng thấy mệt, nàng đề
nghị các anh nghỉ chân một chút. Mặt trời đă lên khỏi rặng cây
dương trong sân Thánh Thất.
Trán mọi người có lấm tấm mồ hôi. Hồng cầm chiếc nón lá
phe phẩy quạt. Nàng nh́n về
phía trước dăy Thiên Cẩm Sơn nằm dài chắn ngang trông thật hùng
vĩ. Trên đỉnh núi chạy dài xuống cũng một màu vàng non óng ánh.
Dưới chân núi mặt đất thoai thoải nghiêng nghiêng. Những ô đất
vuông vuông nối tiếp nhau san sát như một chiếc bàn cờ khổng lồ.
Đó là những mảnh đất rẫy của dân làng. Tận b́a chân núi phía
hữu, người ta nh́n thấy một Thị Trấn vui tươi đầy sức sống đang
vươn ḿnh phơi trong nắng sớm.
Từ đằng xa, người ta c̣n có thể thấy rơ các màu ngói đỏ trên
những bức tường trắng kiến trúc liền kề nhau trông thật đẹp mắt.
Thị Trấn trên triền núi này không có những ngôi nhà cao tầng.
Không có cột điện, cũng không có tháp nước. Có lẽ Thị Trấn đă
được xây dựng từ thời xa xưa lắm nên các phương tiện tối thiểu
ấy không có chăng?
Không đâu bạn ạ!
Không phải là Thị Trấn dân cư mà đó là nghĩa trang, nơi an nghỉ
của những chiến sĩ t́nh thương. Hôm nay, gần cuối năm, Hồng Hoa
và các bằng hữu đi tảo mộ đón xuân. Các bạn đến đó để đấp đất
nhổ cỏ và cắm hoa cho những ngôi mộ. Hằng năm, các bạn đều rủ
nhau ra đây tảo mộ và cũng để thăm viếng những người đă làm xong
sứ mạng và đang nằm yên nghỉ đời đời. Những ngôi mộ mà ở xa ta
cứ tưởng là những ṭa lâu đài đó năm nào cùng cũng được sơn phết
tân trang lại ít ngày trước lễ Đưa Chư Thánh 24 tháng Chạp để
đón xuân mới.
Nơi này, các bạn cũng đă thường xuyên đến trong lúc đẩy Thuyền
Bát Nhă tiễn người về cực lạc yên nghỉ. Những lúc ấy, v́ quá bận
rộn mà không có dịp đứng ngắm thong thả như hôm nay được dịp
chiêm ngưỡng cái nét vui tươi của thị trấn mà chính tay ḿnh xây
dựng.
Mặc dù nghỉ chân đă khỏe, không ai bảo ai mọi người đều mặc
nhiên đồng ư nghỉ nán thêm để nh́n.
Đây không phải là nghĩa trang liệt sĩ có dựng đài tưởng niệm
tuyên dương, cũng không phải là khu đất nghĩa địa âm u
mà đời thường gọi là đất cúng, mà chính là nơi an nghỉ
của những người con người sau khi làm tṛn sứ mạng do Đức Chí
Tôn giao phó. Trên từng nấm mộ,
h́nh như chúng ta nh́n thấy c̣n in rơ những nét vui tươi
yêu ái. Họ suốt đời chỉ sống cho t́nh thương. Cái t́nh thương
bao la vô bờ mà Đại Tự Phụ ban cho. Họ đi gỏ cửa từng nhà đem
kính biếu cho từng người. Đó là cái sứ mạng cao cả nhất mà họ
quên ḿnh để hành sử cho tṛn.
Họ mạnh dạn, thản nhiên và lần lược về nơi này an nghỉ. Có thể
nói đúng sự thật rằng đây là thị trấn của t́nh thương yêu mà họ
là những chiến sĩ trong tay không một tấc thép, chỉ trang bị cho
ḿnh một thứ khí giới vững bền không ai thắng nỗi đó là t́nh
thương yêu.
Hồng vốn tánh hay nhút nhát và ngại khó. Nàng chẳng bao giờ dám
ghé mắt nh́n các tử thi. Nhưng truyền thống của ông bà cha mẹ để
lại, nàng cũng thích đi hành Đạo. Từ ngày vào ban Đồng-Nhi đến
nay, sống gần gủi với những bạn đồng môn và những người niên cao
kỷ trưởng trong Hương Đạo hằng ngày tu học bên bạn bè, Hồng đă
học được một bài học của sự thương yêu. Giờ đây, Hồng rất bạo
dạn và siêng năng trước sự cảm mến của Bàn Tri Sự. Nàng đă tập
được một nếp sống đơn giản và vị tha v́ đă nh́n thấy được chân
lư thật sự của cuộc đời. Chứng kiến và đưa đón những cảnh chết
của Đạo hữu nói riêng và và của con người nói chung Hồng càng
hiểu đó là định mạng mà không một ai tránh khỏi nên nàng không
c̣n sợ hăi trước cái chết nữa. V́ vậy mà Hồng sống rất yêu đời.
Giờ đây Hồng đă tách rời được các bạn bè thời trang đỏm dáng để
trở thành cô Đồng-nhi mẫu mực đáng yêu.
Hồng chợt nhớ, Hội Thánh gọi nơi an nghĩ của những Chức Sắc,
Chức Việc và Đạo Hữu ở Thánh Địa là đất Thái B́nh Cực Lạc. Ban
đầu nàng cũng phải chép miệng mĩm cười v́ sự ngạc nhiên tưởng
không thể giải thích được… Nhưng hôm nay nàng đă hiểu và hiểu
một cách thâm thúy cái danh từ ấy. Nàng nghĩ thầm, nếu không là
tín hữu Đạo Cao Đài th́ chắc chẳng lănh hội được trọn vẹn cái ư
nghĩ cao cả đó.
Bây giờ mùa xuân của tạo hóa lại sắp trở về với vạn vật. Mỗi
loài từ vật chất, thăo mộc, thú cầm đến con người đều được ban
thưởng một một nhựa sống tràn đầy và một cơ hội để tấn hóa thêm
lên.
Hồng và bằng hữu t́nh nguyện lănh cái sứ mạng đem mùa xuân về
cho Thị Trấn T́nh Thương. Những ngôi dinh thự tí hon xây cất
trật tự thẳng hàng thật nguy nga và uy nghi nh́n thẳng về hướng
đông có vầng thái dương rực rỡ. Các ngôi dinh thự ấy hân hoan mở
cửa để nghênh đón một mùa xuân tươi đẹp thái ḥa.
Tú Tề, ngày 24 tháng chạp Mậu Ngọ (1978)
Bùi Tứ Ân