THƯ CHÚC TẾT
CỦA ĐỨC HỘ PHÁP
ĐĂ GỞI VỀ DO NƠI VỊ ĐẠI DIỆN
THAY MẶT CHO ĐỨC NGÀI LÀ
TRƯƠNG HIẾN PHÁP HIỆP THIÊN ĐÀI
TRUYỀN THANH CHO TOÀN THỂ
CON CÁI CỦA ĐỨC CHÍ TÔN NƠI CỬA ĐẠO.
-----------
Nhơn dịp Xuân đến, cũng như thường lệ cả toàn đạo đều hướng về
nơi Tổ Đ́nh, đại gia đ́nh Thiêng Liêng do Đức CHÍ TÔN tạo dựng
đặng thăm hỏi Thánh Thể của Ngài và vị Chưởng Quản bảo vệ sự
nghiệp ấy trót một năm qua là thế nào và định tương lai cho nó
là dường bao.
Bần Đạo không đặng hân hạnh có mặt nơi Ṭa Thánh trót một năm đă
qua làm cho huynh đệ phải chia ĺa, khiến cho Bần Đạo phải ngậm
ngùi thương nhớ.
Từ ngày ĐẠI TỪ PHỤ và ĐẠI TỪ MẪU đến khai mở chơn truyền, giao
phó ngọn cờ cứu khổ hầu độ dẫn con cái của hai Đấng vào con
đường chí chơn chí thánh. Cái khó khăn cho sứ mạng Thiêng Liêng
là ĐẠI TỪ PHỤ và ĐẠI TỪ MẪU buộc ta phải lấy căn bản của nền văn
minh tối cổ của tổ phụ ta đă lưu lại trong triết lư Tam giáo qui
nguyên, Ngũ chi phục nhứt. Nếu ta cạn xét, ta ngó thấy với một
Đạo giáo mà bảo thủ chơn truyền rất khó khăn quá sức của ta
tưởng nghĩ, huống chi cả triết lư của các nền Đạo giáo đương
nhiên hiện hữu tại mặt thế nầy th́ nó đă đành quá sức với trí
khôn ngoan tưởng tượng. Song ta phải xét đoán nếu không như thế
th́ có phương chi khác mà tạo dựng đại đồng thiên hạ và thống
nhứt các tín ngưỡng, các chơn lư lại làm một cho đặng. Ấy là mục
phiêu trọng yếu của hai Đấng Phụ Mẫu tạo đoan muốn đạt đến. C̣n
nếu ta muốn xu hướng theo một triết lư Đạo giáo làm căn bản th́
nó sẽ trái hẳn với nghĩa lư tận độ của Đạo. Cái khó khăn của ta
thi hành sứ mạng là do nơi lẽ ấy.
Khi ĐẠI TỪ PHỤ đến giao phó cho đàn anh của ta sứ mạng lập giáo
th́ tưởng rằng nền chơn truyền nầy nó sẽ đơn giản hơn các tôn
giáo khác, chớ chưa hề tưởng tượng đến một sự mới mẻ khó khăn
như thế. Chính ḿnh Bần Đạo trước kia cũng nghĩ như vậy mới có
can đảm theo chơn ĐẠI TỪ PHỤ và ĐẠI TỪ MẪU chớ chưa dè là đảm
nhiệm một trách vụ quá sức phàm của ta phải thi thố. Thật ra ta
chưa t́m đặng một nơi nào và đường lối nào đi cho đúng phận.
Chính ḿnh Bần Đạo mơ mộng rằng, khi trả xong phận sự cùng xă
hội nhơn quần mà triết lư Tiên Nho đă định và xong phận sự đặng
toại hưởng an nhàn, từ bi tự toại với triết lư Đạo Lăo và Đạo
Thích là đủ phận.
Nào dè sứ mạng cao trọng chưa phải đến mục phiêu ấy là đủ mà lại
phải dung ḥa các tư tưởng Đạo giáo, thống nhứt các triết lư
tinh thần là làm một điều chưa hề có trí khôn ngoan nào làm
đặng. Nó là một ảo vọng mà từ truớc đến giờ chưa một nhà triết
học nào nghĩ đến. Chính nơi yếu điểm nầy mà Bần Đạo vẫn ngồi xem
quyền CHÍ TÔN vô đối của ĐẠI TỪ PHỤ thiệt hiện nơi mặt thế nầy,
v́ thầm hiểu rằng chỉ có tay quyền năng vô đối của Đức CHÍ TÔN
mới làm đặng mà thôi. Tương lai của Đạo CAO ĐÀI sẽ vạch rơ cho
toàn nhơn sanh thấy đặng điều ấy.
Trót 31 năm hành đạo, đi trên con đường nguy hiểm khó khăn mà
Bần Đạo đă đủ nghị lực, đủ kiên chí, đủ can đảm, là Bần Đạo ngó
thấy rằng tướng diện phi thường của nó từ từ hiện tượng. Nhờ ơn
Thiêng Liêng và quyền năng vô đối của hai Đấng Phụ Mẫu vạn linh
giúp sức và d́u đường dẫn nẻo mà chơn truyền của Đức CHÍ TÔN từ
từ nhi tiến.
Ta càng bị cơ đời khảo đảo, thử thách nặng nề th́ ta lại càng có
dịp thấy quyền năng ấy thiệt hiện, bởi cớ mà đức tin của Bần Đạo
càng ngày càng kiên cố và bền vững. Nhiều khi tâm hồn của Bần
Đạo c̣n dám cả gan liều lĩnh dấn thân vào nẻo nguy hiểm khó
khăn, dường như muốn đày thân ḿnh vào đường tử lộ đặng bảo vệ
cả toàn sanh mạng của nhơn sanh hầu thử cơ tạo hóa. Ở mặt thế
gian nầy, ai lại chẳng muốn an nhàn tự toại bởi nó là thuốc
trường sanh kia mà, trái lại nó là một hành vi điên rồ và ngu
muội.
Đă biết như thế mà Bần Đạo lại quyết định đi ngược chiều để thử
thách nhơn tâm và xem tŕnh độ của đời đă đến một đ́ểm nào cho
biết. May ra cái tṛ điên rồ của Bần Đạo nó sẽ tạo nên cho con
cái của Đức Chí Tôn một cây cân vô h́nh đặng đo lường tâm đức
của cả tinh thần Đạo giáo.
Bần Đạo nếu muốn cho đặng an nhàn tự toại như các Tôn giáo khác
và thân danh của Bần Đạo đặng hưởng hạnh phúc cá nhân là một
điều rất dễ làm. Nhưng tâm đạo của Bần Đạo nó không cho phép Bần
Đạo hưởng điều ấy trong khi Quốc dân cùng Tổ quốc Việt Nam và
toàn nhơn sanh đang thống khổ, phải chăng giá trị của ngọn cờ
cứu khổ sẽ do đó mà định trọng khinh của nó.
Bần Đạo quả quyết rằng từ trước đến giờ, trót 31 năm dài đăng
đẳng Hội Thánh và toàn cả con cái Đức Chí Tôn cũng tưởng nghĩ
như thế, nên dám hy sinh cương quyết đi trên con đường Thánh đức
ấy mới bảo thủ đặng cơ nghiệp Đạo đến ngày nay.
Bằng chẳng vậy th́ Đạo đă chết từ buổi sơ sanh của nó, nó phải
phi thường, giống tượng ảnh của Đấng phi thường đă tạo dựng nó
mới phải lẽ, Đức Chí Tôn đă biểu con cái của Ngài thay thế h́nh
ảnh của Ngài bên cạnh nhơn sanh thống khổ, tức nhiên biểu ta làm
Ông Trời tại thế nầy, mà làm Ông Trời là đ́ều không phải dễ.
Với con cái chơn thành của Ngài th́ Bần Đạo nói: Ta phải làm phi
thường như ĐẠI TỪ PHỤ đă làm phi thường, chỉ kiếp sống của ta
phi thường mới đáng sống. C̣n với con cái chơn thành thật thà
của Người th́ Bần Đạo lại nói: Cứ noi bước của đàn anh nhứt tâm
nhứt đức, v́ họ không có quyền hành nào trong kiếp sống của họ
mà cả gan d́u dắt con cái thiêng liêng của Đức Chí Tôn đi lầm
đường lạc ngơ.
Đài vinh diệu của Ngài đến lập sẽ vinh quang rực rỡ nơi bước
hành tŕnh tương lai của ta trước mắt. Ta sẽ đặng hân hạnh thấy
điều ấy.
Bần Đạo xin gởi cả tâm t́nh yêu ái vô đối cho mỗi đàn em trong
cửa Đạo và ban phép lành cho cả toàn thể con cái Đức CHÍ TÔN y
như bí pháp của Ngài truyền dạy và cầu xin cho Đức ĐẠI TỪ PHỤ và
ĐẠI TỪ MẪU thường tại trong tâm trí của mỗi người.
KIM BIÊN, ngày 21 tháng Chạp năm Bính Thân (dl. 22-01-1957)
HỘ PHÁP
(Ấn kư)
_______________________________________
SAO Y BẢN CHÁNH
T̉A THÁNH, ngày 30 tháng Chạp năm Bính Thân
THÁI CHÁNH PHỐI SƯ
THƯỢNG CHÁNH PHỐI SƯ
NGỌC CHÁNH PHỐI SƯ
(ấn kư)
(ấn kư)
(ấn kư)
THÁI BỘ THANH
THƯỢNG SÁNG THANH
NGỌC NON THANH
|
|
Vâng lịnh ban hành
|
|
Qu. THƯỢNG THỐNG LẠI VIỆN
|
|
(ấn kư)
|
|
Giáo Sư THƯỢNG KHƯƠNG THANH
|
|
Tài liệu được trích từ THÔNG TIN - Xuân Quư Sửu 1973 trang 09 –
11.
Do Cơ Quan Phát Thanh Phổ Thông Giáo Lư - Ṭa Thánh Tây
Ninh ấn hành 02-1973.