Nhấc
chiếc
phone
lên
bỗng
lặng
người
Tiếng
ai
như
tiếng
lá
thu
rơi
Mười
năm
mẹ
nhỉ,
mười
năm
lẻ
Chỉ
biết
âm
thầm
thương
nhớ
thôi
Buổi
ấy
con
đi
chẳng
hẹn
thề
Ngựa
rừng
xưa
lạc
dấu
sơn
khê
Mười
năm
tóc
mẹ
màu
tang
trắng
Trắng
cả
lòng
con
lúc
nghĩ
về
Mẹ
vẫn
ngồi
đan
một
nỗi
buồn
Bên
đời
gió
tạt
với
mưa
tuôn
Con đi
góp
lá
nghìn
phương
lại
Ðốt
lửa
cho
đời
tan
khói
sương
Tiếng
mẹ
nghe
như
tiếng
nghẹn
ngào
Tiếng
Người
hay
chỉ
tiếng
chiêm
bao
Mẹ
xa
xôi
quá
làm
sao
vói
Biết
đến
bao
giờ
trông
thấy
nhau
Ðừng
khóc
mẹ
ơi
hãy
ráng
chờ
Ngậm
ngùi
con
sẽ
dấu
trong
thơ
Ðau
thương
con
viết
vào
trong
lá
Hơi
ấm
con
tìm
trong
giấc
mơ
Nhấc
chiếc
phone
lên
bỗng
lặng
người
Giọng
buồn
hơn
cả
tiếng
mưa
rơi
Ví
mà
tôi
đổi
thời
gian
được
Ðổi
cả
thiên
thu
tiếng
mẹ
cười.
Gởi lòng mình trong lời thơ Trần Trung Đạo:
Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Và giờ thì:
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nhưng xin Mẹ an lòng và hãy:
Thong dong cõi thọ nương hồn
Chờ con lập đức giúp huờn ngôi xưa.
nhất
nguyên
Mời nghe bài thơ này qua giọng ngâm của chính tác giả:
Giọng hát Gia Huy sẽ khắc họa thêm nỗi lòng của tác giả: