THÁNH LỊNH 257
Dẫn nhập:
Nghĩ rằng,
việc ứng dụng Thánh lịnh 257 trong bối cảnh hiện tại là vô cùng
quan trọng và có ư nghĩa không những về mặt lư luận mà c̣n về
mặt pháp lư đối với việc củng cố và thành lập thêm Bàn Trị Sự
(không phải Tổ nghi Lễ), các Bàn Trị Sự liên hiệp lại với nhau
cũng như việc chuẩn bị cho Đại Hội Nhơn Sanh nếu có những điều
kiện khách quan cho phép (chúng tôi sẽ đề cập đến những vấn đề
này trong những bài viết sau). Nên chúng tôi tŕnh bày lại những
phân tích về TL 257 để làm cơ sở lư luận cho những bài viết sau
này về mặt ứng dụng của Thánh Lịnh 257.
Luận điểm
trong bài viết này đa số được trích từ những bài viết của chúng
tôi xoay quanh Thánh Lịnh 257 đă được đăng trên trang Phục Quyền
Hội Thánh của huynh Tây Qui (nay không c̣n hoạt động).
Có người cho rằng
( và chánh quyền cũng nghĩ như vậy) bây giờ đă có Hội Thánh rồi
th́ cứ do theo đó mà hành đạo, cớ ǵ phải bày vẻ ra thêm. Đây là
một sai lầm nghiêm trọng của đảng Cộng sản Việt Nam và chánh
quyền Việt Nam khi lănh đạo đất nước trong đó có tôn giáo. Bằng
ngạo mạn vô thần
cùng với lối suy nghĩ duy ư chí và phương tiện là bạo lực và
trấn áp (đây là cốt lơi của chuyên chính vô sản), đảng Cộng sản
VN đă chen vào lănh vực tôn giáo, một lănh vực tâm linh mà với
thói ngạo mạn vô thần, họ không thể nào hiểu được và làm được.
Vô t́nh hay hữu ư, họ đă
tạo ra một rạn nứt, một bất ổn lớn và lâu dài
trong ḷng người dân có tôn giáo tức
trong
lănh vực tôn giáo.
Đây là một mảng xă hội dân sự quan trọng và cơ bản nhứt trong xă
hội Việt Nam.
Do tầm quan trọng của TL 257 trong việc ứng dụng vào bối cảnh
Đạo quyền hiện tại nên bài viết không tránh khỏi sơ sót, mong
được chỉ giáo thêm.
Nhất
Nguyên.
PHẦN
MỘT
Có vị cho rằng năm 1957 (năm Đức Hộ Pháp ra TL) và
hiện
tại
là hai hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau và TL 257 chỉ áp dụng
tại thời điểm mà chánh quyền Ngô Đ́nh Diệm khủng bố Đạo Cao Đài
chớ không áp dụng được trong thời điểm hiện nay. Thiết tưởng
cũng nên phân tích thêm để rộng đường dư luận.
Trước tiên, xin điểm qua một vài mốc thời gian :
Vào năm 1955 (Ất Mùi), tướng Nguyễn Thành Phương, theo kế hoạch
của chánh quyền Ngô Đ́nh Diệm, thành lập Ban Thanh Trừng, giam
lỏng Đức Hộ Pháp trong Hộ Pháp Đường từ ngày 20 tháng 8 năm Ất
Mùi (1955) đến ngày mùng 5 tháng giêng năm Bính Thân (1956) -
khoảng 5 tháng – lúc 3 giờ khuya Đức Hộ Pháp quyết định ra đi để
tránh cảnh huynh đệ tương tàn. Khoảng một năm sau, ngày
11-01-Đinh Dậu (10-02-1957), TL 257 ra đời và Đức Hộ Pháp qui
thiên khoảng hai năm sau đó, ngày 11-01-Kỷ Hợi. Chính v́ hoàn
cảnh ra đời của TL như thế nên có người cho rằng TL chỉ áp dụng
tại thời điểm đó mà thôi.
Nhưng TL 257 từ đó đến
nay vẫn chưa được áp dụng.
Sở dĩ TL 257 tại thời điểm đó chưa được thi hành v́
chưa hội đủ điều
kiện cần có theo nội
dung TL. Mặc dầu chánh quyền Ngô Đ́nh Diệm ra sức khủng
bố Đạo Cao Đài đến nỗi Đức Hộ Pháp phải lưu vong sang Miên Quốc,
thậm chí c̣n có kế hoạch triệt hạ quả Càn khôn tại Đền Thánh để
thay bằng cây Thánh giá, v.v… Và ngày 1/11/1963 đă kết thúc chế
độ Ngô triều, nên Hội Thánh ĐTKPĐ TTTN vẫn c̣n tồn tại.
Điều kiện cần có trong TL 257 là ǵ?
Đó là, xin trích nguyên văn TL,
“Dù cho cội Đạo bị cốt từ
trên tới gốc đi nữa th́ nó vẫn nẫy chồi, biến thành năm bảy cây
khác.
Đó đă chỉ rơ rằng Hội Thánh của Đạo Cao Đài chẳng hề bị tuyệt”,
và
“Hể quyền trên của ai đă
bị quỉ quyền truất phế th́ dưới phải tiếp tục cầm quyền thiêng
liêng của Đạo”.
Tóm lại, điều kiện cần có để áp dụng được TL 257 là:
1-
Cội Đạo đă bị cốt từ trên tới gốc,
2-
Quyền trên đă bị quỉ quyền truất phế.
Vào thời chánh quyền Ngô Đ́nh Diệm dù Đạo bị đàn áp nhưng
“cội Đạo chưa bị
cốt từ trên tới gốc” và
“quyền trên (Hội Thánh
Anh) chưa bị truất phế” nên chưa hội đủ điều kiện để
ứng dụng Thánh lịnh này. Cho nên,
không kể chánh quyền NĐD
mà là bất cứ chánh quyền A,B nào là tác nhân cho hai điều kiện
trên trở thành có thực th́ Thánh lịnh 257 sẽ được áp dụng.
Sau đây là những chứng
minh chúng ta đă có đủ hai điều kiện cần có nêu trên:
- Bằng công cụ của chuyên chính vô sản (bạo lực và trấn áp),
đảngCộng sản VN và chánh quyền VN đă dựng lên
Bản Án
Cao Đài (1978) để
dọn đường cho việc giải thể toàn bộ các cơ cấu tổ chức Chánh trị
đạo từ trung ương Ṭa thánh đến các địa phương qua
Đạo lịnh 01 (1979).
- Tiếp theo là Quyết
định số 124/QĐ-UB ngày 04/6/1980 của UBND tỉnh Tây ninh nhằm
chiếm đoạt tất cả “các cơ
sở vật chất ,thiết bị vật tư, lương thực, tài chánh, động sản và
bất động sản của Đạo” (trích điều I mục 5 của QĐ).
- Chưa hết, Ban Bí thư Trung ương đảng Cộng sản VN ra
Thông Báo số 34-TB/TW
ngày 14-11-1992, với nội dung chủ yếu là:
“ Chủ trương của ta là
không khuyến khích phát triển các tôn giáo, trong đó có đạo Cao
Đài” và “ Về tổ chức,
không cho phép đạo Cao Đài lập bộ máy hành chính như bộ máy hành
chính nhà nước và không cho thống nhứt các hệ phái Cao Đài toàn
quốc dưới bất cứ h́nh thức nào, kể cả h́nh thức liên hiệp”.
Thông báo này là tư tưởng chủ đạo để dẫn đến những văn bản tiếp
theo:
1)
Hướng dẫn số 21-HD/DV ngày 29-01-1994
của Ban Dân vận Trung ương đưa ra chủ trương:
“ Công tác tranh thủ Chức
sắc, khẩn trương xây dựng lực lượng cốt cán trong các hệ phái
Cao Đài là một yêu cầu quan trọng”. Cụ thể là:
“ Có thể lựa chọn sử dụng
các cán bộ đảng viên xuất thân từ đạo Cao Đài là cán bộ Cao đài
vận trước đây, nay c̣n uy tín trong tín đồ, chức sắc, vững vàng
về chính trị, có sức khỏe,
tham gia các cơ quan lănh đạo của các hệ phái Cao Đài”,
và
“ tên gọi của cơ quan
đứng đầu có thể là : Hội đồng Chưởng quản, Hội đồng Lănh đạo Hội
thánh, Hội thánh….tùy theo từng hệ phái”.
Vậy là rơ. Thành phần lănh đạo trong cơ quan đứng đầu của Đạo là
“ những cán bộ đảng viên xuất thân từ đạo Cao Đài” hoặc là “ lực
lượng cốt cán” được Đảng Cộng sản xây dựng chớ không phải là
những bậc chơn tu, không phải là hàng thánh thể của Đức Chí Tôn
trọn hiến thân ḿnh để phụng sự vạn linh, phụng sự Đạo nghiệp.
Và ta thấy xuất hiện những danh từ ngoài luật pháp chơn truyền
như Hội đồng Chưởng quản, Hội đồng Quản lư…..cũng được đảng Cộng
sản đặt tên cho.
2)
Kế đến là Thông báo số
10-TB/TGCP ngày 30-12-1995 của Ban Tôn giáo Chánh phủ. Trong
mục t́nh h́nh một số hệ phái Cao Đài, Thông báo này xác nhận:
“ Sau giải phóng, TA (
xin nhấn mạnh chữ TA ) giải tán bộ máy hành chánh đạo, trưng thu
cơ sở vật chất …”.
Vậy là rơ. Ai c̣n mơ hồ hay nguỵ biện rằng Hội Thánh đă tự giải
thể các cơ quan hành chánh đạo ?! Và có người c̣n hô hào phải
nh́n nhận/chấp nhận/phục hồi Đạo lịnh 01!
3)
Đặc biệt là Kế hoạch số
01-KH/TU ngày 27-5-1996 của Tỉnh ủy Tây ninh đưa ra những
bước thực hiện cụ thể nhằm xóa sạch một Đạo Cao Đài của Đức Chí
Tôn lập ra theo đúng luật pháp chơn truyền . Nếu dùng từ ngữ
trong Thánh Lịnh 257 th́
Đạo Cao Đài từ đây đă “ bị cốt từ trên
tới gốc” bởi chánh
quyền Cộng sản Việt Nam qua Kế Hoạch 01 này !
4)
Tiếp theo là Thông tư số
02/1999/TT/TGCP ngày 16-6-1999 của Ban Tôn giáo Chánh phủ
quy định các phẩm Chức sắc từ Lễ Sanh cho đến Hộ Pháp, Giáo Tông
đều phải được sự chấp thuận của chánh quyền Việt nam.
Điều này đi ngược lại với Luật và Pháp của Đại Đạo.
Và hàng ngũ Chức sắc bây giờ là do sự chuẩn y của chánh quyền
tức Chức sắc phàm phong, không phải Thiên phong.
Xin mở ngoặc. Có người cho rằng tôn giáo tại bất cứ một quốc gia
nào cũng đều phải chấp hành luật lệ của quốc gia đó. Điều này
hoàn toàn đúng. Vào thời Việt Nam Cộng Ḥa, Hội Thánh cũng phải
chấp hành luật lệ của nhà cầm quyền lúc đó. Vấn đề ở chỗ là
tại sao nhơn sanh không
gọi Chức sắc của Hội Thánh thời VNCH là Chức Sắc phàm phong mà
họ gọi là Chức Sắc Thiên phong. Như vậy là
do bản chất nội tại của
sự việc chớ không do lệ thuộc vào điều kiện ngoại lai (luật
lệ của nhà cầm quyền). Đóng ngoặc.
Qua những văn bản trên, rơ ràng
cội Đạo đă bị cốt từ trên tới gốc và Hội Thánh Cao
Đài TTTN hiện nay không
phải là Hội Thánh của Đức Chí Tôn lập thành mà là của đảng
Cộng sản VN tức Quyền
trên (Hội
Thánh đúng luật pháp chơn truyền) đă bị quỉ quyền truất phế.
Đảng CS đă có một quá tŕnh lâu dài để xây dựng một “lực lượng
cốt cán” trong giới lănh đạo giáo hội Cao Đài TTTN, đă “phàm
hoá” Thánh thể của Đức Chí Tôn; nhằm biến Đạo Cao Đài thành
một ban ngành đoàn thể của chánh quyền như ta thấy
những ǵ mà Hội đồng Chưởng quản (Hội thánh hiện nay) đă làm. Họ
đă lèo lài con thuyền Đạo theo đúng ư đồ chính trị của đảng CS
chớ không theo những ǵ mà luật pháp chơn truyền của Đạo đă có
từ xưa.
Hội Thánh Cao Đài hiện nay, bằng đạo diễn của nhà cầm quyền, là
một biến thân của Hội Đồng Chưởng Quản, được xây dựng từ Hiến
chương Đinh Sữu (1997), rồi Tu Sửa Hiến chương năm Nhâm Ngọ 2002
và sau cùng là Hiến chương Đinh Hợi 2007. Xin nghe phản ứng của
Chức sắc Hiệp Thiên Đài và Phước Thiện về Hiến chương sau cùng
này:
- Phản ứng của Chức sắc Hiệp Thiên Đài ngày 9/11/2007 gồm có các
vị : Cải Trạng Lê Minh Khuyên, Giám Đạo Lê Minh Thơ, Giám Đạo
Trương văn Cánh, Thừa Sử Đỗ Quang Hanh và Truyền Trạng Trần Anh
Dũng cho rằng Bản Dự thảo Hiến chương 2007 đă: “ Không được
thông qua lấy ư kiến rộng rải trong giới Chức sắc, Chức việc và
Tín đồ, nên có
nhiều thiếu sót, phạm
Pháp Chánh Truyền và thiếu dân chủ”, và “nếu Bản Dự thảo
Hiến chương do Hội Đồng Chưởng Quản dự thảo mọi t́nh tiết như
hiện nay đem thông qua Hội thánh tới đây, Ban Thường Trực Hội
Thánh sẽ mang tai tiếng
hành đạo độc tài, phạm pháp”.
- Bản Kiến nghị của Chức Sắc Cơ quan Phước Thiện ngày 27/11/2007
gồm có sáu vị Giáo Thiện, một vị Hành Thiện cho rằng Bản Dự thảo
hiến chương năm Đinh Hợi
“có nhiều điều khoảng chưa đúng theo Tân Luật Pháp Chánh Truyền
và Đạo luật, thiếu dân chủ…”
- Ư kiến của Phối Sư Thái Vân Thanh, Từ Hàn HĐCQ:
“ Chức danh Chưởng Quản
Hội Thánh, Phó Chưởng Quản Hội Thánh là không phù hợp với luật
pháp của Đạo, tất nhiên sẽ không được Nhơn sanh chấp nhận…”.
- Trong Kiến Nghị Thư ngày 11/12/2007 của Truyền Trạng Trần Anh
Dũng gởi cho Cải Trạng Lê Minh Khuyên có đoạn:
“Nếu Bản Hiến Chương
2007 không được tu chỉnh bổ sung…(th́) đồng bào, đồng đạo sẽ gán
tội cho chúng ta là kẻ hậu bối c̣n quá ham danh, lợi, quyền,
tiền, t́nh mà không thực hiện việc Đạo theo đúng Pháp Chánh
Truyền, Đạo luật, Đạo Nghị Định của Thầy, Đức Giáo Tông, Đức Hộ
Pháp dày công dạy bảo khi thời cơ thuận tiện”.
C̣n nhiều, nhiều nữa…. Nhưng trên đây là những ư kiến điển h́nh
của những vị Chức Sắc là thành viên trong HĐCQ nhận định về Hiến
Chương 2007 mà Hội Thánh hiện nay được h́nh thành dựa trên cơ sở
Hiến Chương này. Dựa vào những chứng minh trên (bao gồm những
văn bản của chánh quyền) cho thấy Hội Thánh hiện nay không
phải là Hội- Thánh-Thay-H́nh-Thể-Chí-Tôn-Tại-Thế tức
là Quyền Trên (Hội
Thánh) đă bị quỉ
quyền truất phế. Tóm lại, hai điều kiện cần có để thực thi
Thánh Lịnh 257 của Đức Hộ Pháp trong bối cảnh hiện nay là
có thật, là một thực
tế hiển nhiên không thể chối cải hay nguỵ biện được.
Phần Hai
Nếu phân tích kỹ về Thánh lịnh 257 ta thấy nội dung được chia
làm hai phần:
- Phần nói về Bàn trị Sự ( Hội Thánh Em)
- Phần nói về Chức Sắc Thiên Phong.
1/ Phần nói về Bàn Trị Sự
Xin trích: “….Trên th́ có
Giáo Tông, Hộ pháp và Đầu Sư c̣n dưới th́ có Chánh, Phó Trị Sự
và Thông Sự là Giáo Tông, Hộ Pháp và Đầu Sư em. Vậy th́ dù cho
cội Đạo có bị cốt từ trên tới gốc đi nữa th́ nó vẫn nẫy chồi,
biến thành năm bảy cây khác. Nó chỉ rơ rằng Hội Thánh của Đạo
Cao Đài chẳng hề bị tuyệt.
Ấy vậy chiếu theo khuôn luật trên: Hể quyền trên của ai đă bị
quỉ quyền truất phế th́ dưới phải tiếp tục cầm quyền thiêng
liêng của Đạo”.
Phân tích:
- “Cội Đạo có bị cốt từ
trên tới gốc”: Hội Thánh Anh không c̣n.
- “Nó vẫn nẫy chồi, biến thành năm bảy cây khác. Nó chỉ rơ rằng
Hội Thánh của Đạo Cao Đài chẳng hề bị tuyệt”:
Hội Thánh mà Đức Hộ Pháp đề cập trong đoạn này là Hội Thánh nào
vậy – HT Anh hay HT Em ? Hội Thánh Anh có thể biến thành năm,
bảy Hội Thánh Anh khác, được không?
- “Ấy vậy, chiếu theo
khuôn luật trên”: Đây là một nhóm từ làm nhiệm vụ của một
liên từ (conjunction) để nối mệnh đề trước/ư tưởng truớc (mệnh
đề điều kiện) với mệnh đề sau (mệnh đề kết quả). Và kết quả là:
- “Hễ quyền trên của ai
bị quỉ quyền truất phế th́ dưới phải tiêp tục cầm quyền thiêng
liêng của Đạo”
Do
tính liên tục của mạch văn đă cho thấy là Đức Hộ Pháp đang đề
cập đến Hội Thánh Anh
bằng những từ như: Giáo Tông Hộ Pháp Đầu Sư, Gốc,
Quyền trên, và
Hội Thánh Em như: Giáo Tông Hộ Pháp Đầu Sư Em, Hội
Thánh (trong câu: HT của Đạo CĐ chẳng hề bị tuyệt), Dưới
(trong đoạn: dưới phải tiếp tục cầm quyền thiêng liêng của Đạo).
Ta không thấy có bất cứ từ ngữ nào đề cập dến CHức Sắc Thien
Phong ở đoạn văn này.
Chẳng qua là con người
không chịu hiểu.
- “Nói cho cùng nước:
Chức Sắc Thiên Phong mà bị bắt đi nữa th́ dưới này các
Bàn Trị Sự và Tín Đồ cùng công cử người thay thế cho họ”:
Đức Hộ Pháp dùng từ
“các” Bàn Trị Sự và Tín đồ để chỉ một kết hợp rộng lớn
giữa Chức việc Bàn Trị Sự và Tín đồ chớ không phải chỉ giới hạn
tầm hoạt động là một Hương Đạo .
Theo mạch văn trên, ta thấy ư của Đức Hộ Pháp là các Bàn Trị Sự
và Tín đồ cùng công cử nhau khi Chức Sắc Thien Phong bị bắt
(hoặc Hội Thánh Anh bị giải thể) chớ không phải bảo công cử
Chức sắc khác thay thế cho họ như có vài vị không hiểu hay
cố t́nh diễn giải sai Thánh ư của Ngài trong đoạn văn này. Bởi
v́ tại một đoạn văn khác Ngài có dặn ḍ hai Hội thánh phải dự
định sẵn người thay thế cho ḿnh trước khi bị bắt hoặc công cử
người thay thế để đương đầu cùng thời cuộc.
2/ Phần nói về Chức sắc Thiên Phong :
- “Có lẽ Chánh quyền Ngô
Đ́nh Diệm sẽ bắt những Chức Sắc trọng yếu của HT Cữu Trùng Đài
và Phước Thiện th́ tức cấp giờ này công cử người thay thế đặng
đương đầu cùng thời cuộc”.
- “Chức Sắc Thiên Phong đương cầm quyền cuả hai Hội Thánh phải
dự định sẵn người thay thế cho ḿnh trước khi bị bắt”.
Tóm lại, ta có thể hiểu thánh ư của Đức Hộ Pháp khi ra TL 257
như sau:
“Nếu t́nh h́nh Đạo biến xảy ra th́ HT Cữu Trùngđài, Hiệp Thiên
Đài và Phước Thiện phải dự định sẵn người thay thế trước khi bị
bắt hoặc công cử người thay thế đặng đương đầu cùng thời cuộc.
Và cho tới nước cùng mà những t́nh huống trên không thể thực
hiên được th́
các
Bàn Trị Sự và Tín đồ cùng công cử người thay thế cho họ”.
Đến đây bài viết tương đối dài nên những ứng dụng TL 257 sẽ được
tŕnh bày trong trong những bài viết kế tiếp.
Florida chớm Thu 2014
Nhất Nguyên