Tản mạn:
NHỮNG ƯU TƯ KHÔNG
THỂ GỠ
Nguyễn Chuyên Khoa
1-/Trong bức tâm thơ ngày 18 tháng 03 năm Kỷ Mùi 1979 Ngài Bảo
Đạo Hồ Tấn Khoa Q. Chưởng Quản Hiệp Thiên Đài có đoạn :
“ … Nói đến việc phạm luật Đạo đặc biệt là Đạo Luật năm Mậu Dần
th́ điều đó hẳn có. Nhưng nói việc làm đó có tội hay không th́
hẳn là không có tội với Thiêng Liêng v́ việc làm đó là do lịnh
của nhà nước không thể bất tuân đặng..”.
“ … nếu nhà nước ra lịnh
giải tán Hội Thánh đóng cửa Ṭa Thánh và các Thánh Thất
chúng ta có cải lại được không?..”.
Những lời than vô cùng đau xót đến tận cùng tâm can của một bậc
đứng đầu mối Đạo, không ai nghe mà không đau ḷng! Thế mà
có người nhẫn tâm ép người hiền chỉ biết tu hành làm cái chuyện
trái lương tâm, lỗi đạo nghĩa như vậy!
Nay thời hoàn cảnh và thời cuộc xă hội đă đổi thay , từ sự nhẫn
tâm- mượn tay phàm- nay cố lái cho con thuyền Đại-Đạo đến một
bến bờ khác mà họ cho là vinh quang, nhơn sanh không hề mong
muốn.
2-/ Vừa qua nằm viện điều trị tại bệnh viện đa khoa Thành Phố,
tôi cảm thấy buồn buồn mà cũng vui vui chứng kiến một việc. Nay
xin ghi lại để chia sẻ cho hết nỗi ưu tư với những ai đồng cảm:
Cạnh giường nằm điều trị, hai bên tôi là người đồng bệnh. Một
anh là cựu chiến binh giải phóng quân ngày xưa, anh nằm ở chủ
lục miền tham gia kháng chiến lúc mới đồng khởi Bến Tre
1960. Một anh là cựu quân nhân quân đội VNCH, anh đă từng có mặt
tại mặt trận An Lộc B́nh Long mùa hè đỏ lửa. Cả hai anh và tôi
đều trên dưới 80. Hai anh đều mạnh miệng ca tụng cái hay mà ḿnh
nhận thấy, vạch cái dở của bên kia mà lên án. Tôi nằm giữa nghe
tất cả. Cuộc tranh luận của hai bệnh nhân coi ṃi có phần sôi
nổi và sắp sửa xảy ra mâu thuẫn. Tôi thấy vui vui để nghe. Nhưng
cũng rất buồn buồn về câu chuyện của họ. Không muốn cuộc tranh
luận quá xa v́ cả hai đều là những người xem voi. Không thấy cái
đẹp của chỗ người kia đứng. Để cho không khí bệnh viện được yên
tỉnh tôi lên tiếng khuyên: Tôi xin các anh. Đó là chuyện xưa!
chúng ta không thể thay đổi được, hiện nay chúng ta đều gần đất
xa trời. Tất cả đều bệnh hoạn nên mới vô đây điều trị, không
biết bao ngày nữa đây sẽ chết. Gần 50 năm rồi mà chúng ta chưa
ḥa được sao? Vậy chúng ta nói ǵ khác cho vui vui… Cả hai thấy
hữu lư cũng không muốn câu chuyện đi xa. Tôi đưa tay bắt cả hai
anh. Các anh cũng vui vẻ chuyển chủ đề. Đó không phải là
thời-sự, cũng không phải là đạo-sự mà là Thiên-hạ Sự.
3-/ Thiên hạ sự th́ nhiều lắm. Tôi đă gạt bỏ nó qua một bên từ
lâu để dành phần cuối đời suy nghĩ được những ǵ có ích lợi cho
Đạo. Xuất viện về tôi ra sau vườn nhà thư giăn. Nh́n những thành
quả ḿnh trồng được đồng thời hóng mát buổi trưa hè oi bức.
T́nh cờ tôi phát hiện gốc cây mà tôi đă đốn hạ nhiều năm trước.
Hiện tại nó không c̣n là gốc cây ngày nào nữa. Nó tự biến thành
một khối kiến trúc có dáng rất đẹp. Cấu h́nh gồm toàn phần lơi
của cây kết lại, sau khi phần giác bị gió mưa xâm thực hư mục
giũ xuống.. Tôi quyết định tạo h́nh phụ cảnh bao quanh h́nh dáng
tự nhiên của nó c̣n sót lại quanh khu vực gốc cây ấy đứng. Thằng
cháu nội học cấp hai, tích cực giúp tôi. Sau khi hoàn thánh. Tôi
mời các bạn già đến khu vực đó dùng trà để thưởng thức. Ai cũng
ngắm khen đẹp tuyệt.
Mấy năm trước đây, bận bịu với việc Đạo tôi quên hẳn không ra
vườn. nay mới có dịp. Rất tiếc tôi không có máy chụp h́nh để
chia sẻ cho các huynh đệ thưởng thức. Nhưng có lẽ các anh em có
thể tưởng tượng được kiệt tác thiên nhiên. Một gốc cây giũ giác
chỉ c̣n phần cốt lơi. Nó đă cỗi lốt về gỗ giác chỉ c̣n lại phần
tinh hoa của cây là lơi. Lại tốt cả về h́nh dáng về nghệ thuật.
Thật như một bức tranh thủy mạc.
4-/ Từ đêm đó, tôi h́nh như đă giải mă những nỗi ưu tư mang nặng
trong ḷng. Tôi luôn tin tưởng nơi quyền năng của Thượng Đế. Tin
tưởng sự chở che đùm bọc của Người v́ ḷng bác ái muốn cứu vớt
nhơn sanh con cái của người thoát ra bể khổ. Tôi lo cho tương
lai nền đại Đạo mà Đức Chí Tôn gầy dựng bấy lâu nay bỗng chốc
thay đổi màu sắc, h́nh dáng và hương vị cả tôn chỉ mục
đích cũng bị tay phầm canh cải..
Tôi nhớ lại bài thi của Đức Thanh Sơn:
“Chừng nào chi Pháp đă ra đi,
Là lúc đạo Trời gặp vận suy.
Chức sắc chuộng quyền hơn chuộng Đạo,
Nhơn sanh lo cốt chẳng lo b́,
Măo cao dễ rớt nên thành nhác,
Cổ vắn không kêu phải hóa lỳ.
Khảo thí lọc lừa trường hắc bạch,
Chung lo hiệp sức thoát cơn nguy.”.
Từ ngày quư Thời Quân chi Pháp cuối cùng qui thiên (Ngài Hiến
Pháp), Đạo Cao Đài gặp nhiều vận không may. Cuối cùng th́ đẩy
đưa đến cảnh tượng thất pháp hôm nay.
Tôi tự trấn an, sóng gió đến với Đạo thời nào cũng có. Đó là thử
thách gan anh tuấn dấn thân lầm con tế vật cho Thầy phổ độ chúng
sanh.
Chí Tôn đă lập Đạo th́ giữ đạo cho đúng thiên thơ thất ức niên
Người cũng phải có quyết sách. Tức có những bài thi nhiều mức độ
khó dễ khác nhau để chọn Hiền, Thần, Thánh, Tiên, Phật, tất cả
đều có bàn tay của ông Thầy Trời lo liệu. Nên tôi yên tâm mỗi
nếp nghĩ, mỗi việc làm của chúng ta đều có sự theo dơi và vùa
giúp của các đấng thiêng liêng.
5-/ Sau đây là những ưu tư mà tôi nặng ḷng ôm ấp bấy lâu nay.
Với tuổi bát tuần không biết phần cuối đời c̣n được bao lâu. Tôi
xin tŕnh bày t́m những người đồng cảm để sẻ chia vậy.
Thầy lập Đạo tức là đă lập Pháp vô-vi cho người hành giả đắc
đạo. Có vô vi mà không có hữu h́nh th́ lấy ǵ làm sức để có
phương tiện đạt đạo? Nên thầy lập Hội Thánh thay thế h́nh thể
của ngài làm những việc Ngài hoạch định. Hội Thánh gồm những
lương sanh với nhiều tŕnh độ khác nhau. Hội Thánh không phải là
hội của những ông Thánh, trong đó những người thành viên đồng
đẳng như nhau như hội của đời. Hội Thánh hiện nay của Hiến
Chương có màu sắc của một hội đời. Bằng Chứng là Ngài Thượng Tám
khi kư tên đều ghi T.M Hội Thánh. Làm cho ta suy nghĩ như vậy.
Hội Thánh chỉ đồng đẳng có ư kiến trong hội nghị mà thôi. Có
người chủ tọa là ngài Thái Chánh Phối Sư chứ không có Chưởng
Quản. Những người trong Hội Thánh, sau bế mạc hội nghị trở về
làm nhiệm vụ của ḿnh theo Pháp Chánh Truyền. Nếu kư tên mà ghi
T.M Hội Thánh chỉ đúng cho vị Thái Chánh Phối Sư. Nhưng Thái
Chánh Phối Sư không thể kư một ḿnh v́ văn bản không có giá trị
thi hành, mà phải có đủ ba Chánh Phối Sư… đó là chuyện của của
thời nay. Người lănh đạo mối đạo đâu c̣n tùng Pháp Chánh Truyền
mà bàn luận đúng sai!
6-/ Có một lần, cán bộ Mặt Trận Tổ Quốc mời tôi đến và hỏi: Tại
sao ông không tùng Hội Đồng Chưởng Quản? Tôi đáp liền HĐCQ làm
sai. Cán bộ hỏi: sai chỗ nào? Tôi đáp: làm sao kể hết! Nếu kể
th́ đến thất ức ức niên cũng không hết. Mỗi ngày một cái sai mới
phát sinh. Tôi chỉ cần HĐCQ t́m một cái đúng thôi để chứng minh
cụ thể cho tôi thấy, tôi sẽ cúi đầu phục tùng. Một cái thôi cũng
không có…Cán bộ lập biên bản ghi để tŕnh về trên t́m cái đúng
cho tôi tâm phục khẩu phục. Và từ đấy đến nay gần hai mươi năm
không mời tôi nữa để chứng minh. Các bằng hữu đă từng ca tụng
thành quả của HĐCQ hăy thử t́m cái đúng nếu có, cho đồng đạo xem
thử. Chừng ấy có khó ǵ mà không thuyết phục được cả nhơn sanh
qui tùng?
7-/ Tôi nghĩ rằng, công tŕnh gầy dựng của quư Tiền Bối: Hộ
Pháp, Thượng Phẩm, Thượng Sanh, Quyền Giáo Tông và cả Hội Thánh
được thiên ân che chở mới nên, sao bỗng chốc lại tiêu tan thành
mây khói vậy. Không lẽ lời tiên tri phổ độ tất cả chúng sanh
không thực hiện được?
Không đúng. Không một quyền lực nào có thể phá được Đạo Trời.
Ban đầu tôi thất vọng khi không hiểu ra Đạo và Tôn Giáo khác
nhau. Tôn giáo là phương tiện đưa con người đến Đạo. Tôn giáo mà
thay đổi th́ không t́m được Đạo. Tôn giáo là xác, Đạo là hồn.
Xác có sanh th́ phải theo quy luật là hoại. Nên tôn giáo Cao Đài
sau năm mươi năm làm nhiệm vụ giáo hóa nhơn sanh đă già cỗi là
chuyện b́nh thường. Nếu không hư hoại th́ làm sao có thể thử
thách chư thiên phong cho ra thiệt tướng? Ai thật tu ai giả tu?
Ngôi Ṭa Thánh hiện tại tuổi thọ của vật liệu sẽ bền được bao
lâu? 200 năm, 300 năm? Thử hỏi thất ức niên, Ṭa Thánh sẽ phải
tạo tác mới bao nhiêu lần. Họ chiếm cái xác già của Ṭa Thánh mà
thúc phược nhơn sanh đấy.
Ngặt nỗi tội nghiệp cho nhơn sanh không nh́n được xa vội tin cái
xác hiện nay đă hóa thân mượn phẩm thiên phong để tô thành tà
vị.
Các phần tử trong Hội Thánh cũng c̣n phải tu rèn học đạo mới đạt
thành chánh quả: tự độ,
và truyền dạy đàn em cho hiểu biết chơn lư Đạo Trời:
độ tha. Không phải
thọ phong chức sắc là được đắc đạo. Nếu không biết tu th́ cũng
sẽ bị đào thải như ai kia vậy.
8-/ Câu chuyện tranh luận của hai bạn bệnh cạnh tôi đă nói ở
trên có đá động đến việc hành đạo hiện nay của các vị chức sắc
ngoài Pháp Chánh Truyền đi hành đạo. Họ đă không tiến bộ mà c̣n
nhiều tệ nạn đem về. Lúc trước khi nghe vậy tôi rất hả dạ. Chỉ
có vậy họ mới mau giũ giác, Nay nghe vậy sao thấy đau ḷng v́
biết cách suy nghĩ của tôi như vậy đă thấy ḿnh cũng phạm luật
thương yêu. Dù rằng tôi không thân cận hay ưa thích ǵ các chức
sắc ấy. Họ đă vâng lịnh ai đó đi truyền đạo ngoài pháp chánh
truyền. Họ cũng là nạn nhân của danh lợi quyền. Sau này tôi lại
cảm thấy đau cái đau của chính họ mà họ chưa thấy. Tôi đồng cảm
áy náy tội nghiệp cho kiếp sanh của họ mà ngụy biện bào chữa họ
trước dự luận. Tôi đă can gián hai bạn bịnh của tôi nên nói
chuyện vui, cũng một phần có ư không muốn bàng quang bên ngoài
biết nhiều về cái thối nát của các chức sắc ấy. Họ làm th́ họ sẽ
chịu hậu quả. Nhơn sanh thật thà ít hiểu dễ bị nhầm lẫn. Chỉ
mong sao các đấng thiêng liêng phù hộ cho họ được tinh tấn nhận
ra sự thật đâu là chơn đạo, đâu là giả đạo mà đi.
9-/ Ban đầu, tôi rất buồn suy nghĩ, tại sao hai Ngài Chưởng-Quản
của hai Đài lại cùng nhau kư cái Đạo Lịnh quái ác làm cho nền
Đạo phải bị tê liệt? Dần dà tôi mới phát hiện ra cái hay
của đạo Lịnh 01 với Đạo Cao Đài. Tôi tự kết luận: Đạo Lịnh 01
cứu nhơn sanh khỏi phạm
thiên-điều. Tôi ôm ấp cái ư tưởng này rất lâu nhưng các bằng
hữu của tôi cho tôi đă lệch lạc nhận thức. Không ai hiểu ḿnh,
tôi đành im lặng và sống với suy nghĩ riêng tư ấy. Tôi quyết
định tự ḿnh trau dồi cá nhân, giữ ḿnh sống theo mẫu mực của
các Đấng đă dạy, v́ không thể làm ǵ khác.
10-/ Tôi thấy, Ông Thừa sử Trương Ngọc Anh đă đạo diễn ra cuộc
Đạo hôm nay. Nhưng tŕnh độ c̣n quá thấp. Ông là người của Hiệp
Thiên Đài, đă hiểu tất cả các việc của Đạo, nhưng quá nôn nóng
lập công nên làm việc vội vàng. Âu cũng là một sự may mắn cho
nhơn sanh hay chăng?
Tôi xin nói mau ư nghĩa “cứu nhơn sanh khỏi phạm thiên điều.”
như sau:
Giả sử ngược lại lịch sử một lần nữa: Ông Trương Thừa Sử không
tham mưu cho ra đời Đạo Lịnh 01 mà tiến hành một cách khác như
sau:
Cho Đạo được tự do phát triển lớn mạnh.
Không giải tán bất cứ cơ quan nào của Đạo.
Không cấm cơ bút.
Nhưng bên
cạnh các vị chức sắc cầm quyền Đạo cử một cán bộ mặc áo Đạo làm
cố vấn.
Ngầm áp lực kư các văn bản có lợi cho Chánh quyền, thậm chí
nghịch lại chơn truyền. Văn bản ấy được ban hành đúng theo qui
định của Pháp Chánh Truyền. Nhơn sanh đa số không biết, gặp văn
bản của Hội Thánh do các đại Thiên Phong kư th́ cúi đầu
chấp hành không ư kiến. Hay có người hiểu biết nhận thấy văn bản
có điều bất thường cũng không dám chống Hội Thánh. V́ chống Hội
Thánh là chống Trời.
Cho mở đại hội nhơn sanh đúng luật pháp. Những chức sắc được
chọn đều là thiên phong v́ có cơ bút không bốc banh. Không một
dị nghị nào cả như hiện nay đang có. Chẳng những nhơn sanh rất
mừng hợp tác tốt mà c̣n mang ơn nhà cầm quyền. Như vậy th́ đạo
Cao Đài đi đúng chơn truyền về văn bản; các thứ khác lại đi ra
ngoài mà không ai biết…
11-/ Nhờ Đạo lịnh 01 giải thể hành chánh Đạo lập cơ quan thường
trực ngoài pháp chánh truyền là HĐCQ. Hội Thánh, nhơn sanh không
thể chống v́ chống Hội Thánh là chống Trời. Nhưng Hội Đồng
Chưởng Quản nhơn sanh có quyền chống mà không phạm luật. Người
trước giải thích cho người sau, nhờ vậy mà các thế hệ sau này có
được hiểu biết nên c̣n được những người ǵn giữ cốt lơi cho đến
ngày nay.
Cái hay của Đạo Lịnh là như vậy đó.
12-/Thôi th́ dù thế nào đi nữa mọi việc đă đi vào lịch sử, không
thể làm khác. Riêng bản thân con người ta có thể làm khác được.
Trong bản thân có ba món quư báu ta tự giữ hay dâng lên Từ Phụ
cất giữ tùy ta chọn.
Ba món báu đó là phần tinh hoa của một cá nhân, nó tiềm ẩn như
phần lơi của thân gỗ bên trong phần giác. Phần giác có thể có
thể sơn phết chạm trổ đầy đủ nhưng cũng không giữ được bền, đến
lúc phải rủ rục mục ră. Phần lơi bên trong tự nhiên đẹp đẻ bền
bĩ lâu dài theo năm tháng thời gian. Trong cửa Đạo, làm lơi hay
làm giác ta có quyền tự chủ lựa chọn.
Vậy kính mời các đồng môn đồng chung ư nguyện hăy nâng ly cùng
cạn chung trà hạnh ngộ từ xa dù ta chưa một lần gặp gỡ.
Nay kính chào thân mến.
Sài g̣n, ngày Sóc nhựt tháng 6 năm Canh Tư.
Nguyễn Chuyên Khoa.