NHỮNG KẺ MẶC ÁO MƯA
ĐI TRONG NẮNG ĐẸP!
Bùi Thanh An
Hôm qua, cơn bảo cũng sắp hết. Chỉ c̣n vài trận mưa rào răi rác
đổ xuống vùng Thánh địa Tây Ninh. Tôi lấy xe chạy về Long Hoa
mua ít thứ cần dùng. Tiện đường, tôi chạy theo
đại lộ Phạm Hộ Pháp ngang trước mặt Ṭa Thánh Tây Ninh!
Ngang Đầu Sư Đường nội Ô Ṭa Thánh, tôi thấy có vài người đang
mặc áo mưa cưởi xe cùng chạy. Tôi biết họ đă mặc áo mưa từ một
nơi khác chạy đến,
chắc chắn nơi đó có mưa. Giờ th́ mưa đă tạnh. Họ t́m một chỗ cho
đậu xe lại, cởi áo mưa ra. Đó là chuyện b́nh thường ai cũng phải
làm vây. Nhưng nh́n h́nh ảnh này, gợi cho tôi thấy một nỗi vui
buồn khó tả. Tôi liên tưởng đến một h́nh ảnh khác.
Không phải có một vài
người như vậy mà hiện có mấy ngàn người đang mặc áo mưa đi trong
Nội Ô Ṭa Thánh lúc trời đang khô ráo, nắng đẹp.
Đạo Cao Đài của Ngọc Đế khai sáng tại nước Việt Nam chọn Tây Ninh làm Thánh địa. Đây
là giọt nước cam lồ mà Thượng Đế ban cho nhơn loại. Thượng Đế là
cha là Thầy của cả chúng sanh mượn tay các con cái của người đem
phân phát giọt cam lồ ấy cho khắp toàn cầu thế giới. Nhiệm vụ đó
Đức Chí Tôn giao cho Thánh thể của Thầy, là Hội Thánh.
Than ôi! Khi nhận lănh nhiệm vụ ấy, tức nhận b́nh cam lồ thủy ra
đi, có đứa ngoan c̣n giữ nguyên cam lồ thủy gốc, có đứa tráo cam
lồ thủy giả để phân phát cho chúng sanh. Họ che đậy, giải thích
đủ điều việc làm của họ. Họ đổ thừa hoàn cảnh, ôi thôi đủ thứ
v.v và v.v.
Nhơn sanh nào may mắn uống được cam lồ thiệt th́ hết bịnh, ai vô
phước vô phần uống trúng cam lồ giả th́ rơ khổ! Bịnh không hết
mà cơ thể ngày càng nhiễm độc nặng!
Sau 50 năm giáo Đạo, Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ gặp không
biết bao sóng gió thăng trầm thử thách. Tất cả đều nhờ những
tiền bối có tâm hiền chí thánh lèo lái con thuyền Đạo qua cơn khảo
đảo.
Đọc sử Đạo ai cũng thấy hết. Tôi chỉ xin nghiên cứu và nói về
cơn đại sóng gió khởi nguồn sau năm Ất Măo. Dần đến năm Kỷ Mùi
(1979) th́ cuồng phong nổi dậy dữ dội. Ngôi nhà của đại gia đ́nh
Cao Đài bị tốc mái hoàn toàn, Những tướng-soái của Chí Tôn đều
không đủ sức giữ nỗi, Quư Ngài chuyển sang giữ con cái của Chí
Tôn là anh em của ḿnh. Đạo Lịnh 01 ra đời là nhằm mục đích ấy.
Lúc đó tất cả các con cái của Chí Tôn đều màn trời chiếu đất.
Trong cảnh khổ, huynh đệ thương nhau d́u nhau nương nhau cùng
sống trong cơn đau thảm một thời gian dài. Từ năm 1979 đến năm
1997. T́nh huynh nghĩa muội thắm thiết vui cùng vui khổ cùng
khổ, đói no chung hưởng chung chịu.
Cơn đại nạn ấy, đến hồi kết cuộc tức năm Đinh Sửu 1997, các con
cái của Chí Tôn lần lần phân hóa chia ra làm ba cách suy nghĩ để
đối phó. Tất cả đều có ư góp công lo cho đại nghiệp:
1/- Có những Anh Chị quyết định đứng và đi trong mưa để bảo vệ
cái nền móng di sản c̣n lại của Chí Tôn. Không cho kẻ cướp giựt
mất,
2/- Có những anh chị khác th́ t́m chổ núp tạm mưa để khỏi ướt
lạnh chờ tạnh ráo về xây sựng lại ngôi nhà của Từ Phụ theo lời
dạy của Ngài Bảo Đạo một huynh trưởng lúc ấy.
3/- Có một số anh chị khác th́ mặc áo mưa tức là dựa vào quyền
đời cho an toàn.
Sau một thời gian dài gian khổ. Các anh chị dấn thân đi trong
mưa do bị cảm lạnh mà ngă bịnh lần lượt về với Từ Phụ hết. Các
anh chị t́m chỗ trú mưa tạm
về tư gia để chờ thời cơ tái tạo ngôi nhà chung của Đạo.
Nay đă có thiên thời, các anh chị đă bắt đầu công việc. Việc khá
trôi chảy và thuận lợi, việc này lại bị một số
cố ư trích điểm.
Riêng các anh chị đội áo mưa, th́ an toàn nhứt, không ướt, không
bịnh, đă xây một ngôi nhà h́nh thức khác hơn Đại Từ Phụ mong
muốn.
Chiếc áo mưa này chính là sự dựa vào quyền đời che chở. Tuy xây
ngôi nhà có khác nhưng cũng trên phần nền của Chí Tôn Từ Phụ.
Đến nay th́ trời đă hết mưa, nắng ấm. Họ có thể cởi áo mưa được
để ḥa ḿnh lo cho đại nghiệp tái tạo nền chánh giáo của Chí Tôn
tiếp tục đem b́nh cam lồ thủy thật để cứu thế độ đời. Nhưng họ
lại không! Tiếp tục mặc cái áo mưa đi trong nắng ấm. Họ kể công, họ
tự hào nhờ cái áo mưa đó mà làm nên trong 20 năm qua. Giờ ngôi
nhà nầy xây trên phần thổ cư của Chí Tôn là của riêng của họ. Họ
quyết định đem cam lồ giả ban cho chúng sanh không biết đến bao
giờ? Họ không chịu lập lại trật tự, chia lại phần hưởng thừa kế
cho các con cái khác của Chí Tôn. Đó là sự rối ren chủ quyền
Đạo hiện nay.
H́nh ảnh của vài khách bộ hành đội áo mưa đi dưới nắng trong nội
ô, tôi thấy sao
giống mấy ngàn Chức Sắc hiện nay quá đổi. Trời nắng ráo rồi mà
họ vẫn mặc áo mưa để tự hả hê, tự ru ngủ chính ḿnh trong giấc
cô miên chập chờn nhiều mông muội.
Tùy bút viết nhân ngày mừng Đại Đạo được cữu thập nhị niên!
BÙI THANH AN