NGUYỆN
CẦU
- thơ
VŨ
HOÀNG CHƯƠNG
Đôi ḍng tiểu
sử
Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam
Định. Nguyên quán làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên.
Thuở nhỏ, ông theo học trường Albert Sarrault ở Hà Nội,
đỗ tú tài năm 1937. Năm 1938 ông vào học Trường Luật, nhưng chỉ
được một năm th́ bỏ đi làm Phó thanh tra Sở Hỏa Xa Đông Dương.
Năm 1941, ông bỏ Sở Hỏa Xa đi học ban cử nhân Toán tại Hà
Nội, rồi lại bỏ dở để đi dạy học ở Hải Pḥng. Trong suốt thời
gian này, ông không ngừng viết thơ, kịch...
Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài G̣n, tiếp tục sáng tác
không ngừng cho đến khi ông mất (tháng 10 năm 1976).
Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ Say (1940), Mây
(1943), Tâm Sự Kẻ Sang Tần (1961), Lửa Từ Bi (1963), Ta Đợi Em
Từ 30 Năm (1970), Chúng Ta Mất Hết Chỉ C̣n Nhau (1973)...; kịch
thơ Trương Chi (1944).
Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông
Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Theo Tạ Tỵ, thơ Vũ
là "tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc".
Sau đây là
một bài thơ tiêu biểu của nhà thơ họ Vũ:
NGUYỆN
CẦU
Ta c̣n
để
lại
ǵ không
Ḱa non
đá
lỡ
này sông cát bồi
Lang thang từ
độ
luân hồi
U minh nẻo
trước
xa xôi dặm
về
Trông ra bến
Hoặc
bờ
Mê
Ngàn thu nước
chớp
bốn
bề
một
phương
Ta van cát bụi
bên
đường
Dù nhơ
dù sạch
đừng
vương
gót này
Để
ta tṛn một
kiếp
say
Cao xanh liều
một
cánh tay níu trời
Thơ
ta chẳng
viết
cho
đời
Không vang nhịp
khóc dây cười
nào
đâu
Tâm hương
đốt
nén linh sầu
Nhớ
quê dằng
dặc
ta cầu
đó
thôi
Đêm
nao ta trở
về
ngôi
Hồn
thơ
sẽ
hết
luân hồi
thế
gian
Một
phen
đă
nín cung
đàn
Nghĩ
chi c̣n mất
hơi
tàn thanh âm
Vũ
Hoàng Chương