GỌI ANH EM SAO VỊ ĐẮNG NGHẸN BỜ MÔI
Vậy đó,
Những đứa con lạc loài của Mẹ,
Cội nguồn nào trong tâm tưởng ngu ngơ.
Vàng cành lá xa ĺa thân xác Mẹ,
Giữa thu phong quên mất lối quay về.
Vậy đó,
Những đứa con lạc loài của Mẹ,
Danh lợi quyền che mất nẽo thiên lương.
Giữa trần thế ngữa tay cầu hư ảo,
Bạc mái đầu tay trắng vẫn hoàn không !
Vậy đó,
Những đứa con từ bốn phương trời của Mẹ,
Oằng đôi vai trĩu nặng những ưu phiền.
Từng cánh én góp mùa Xuân dâng Mẹ,
Mẹ vẫn c̣n, Mẹ vẫn ngự tim con.
Vậy đó,
Bởi v́ đâu đành ngoảnh mặt ?
Cùng đệ huynh sao như huyết hải thâm thù !
Rồi có lúc gịng đời xuôi gặp lại,
Gọi anh em, sao vị đắng nghẹn bờ môi !
NHẤT NGUYÊN