ĐOẢN KHÚC THÁNG TÁM
Nhất Nguyên
Chuyện kể rằng,
Khi
xưa, tại một làng nọ, có một gia đ́nh danh gia vọng tộc được
truyền thừa từ đời này qua đời khác. Trong gia đ́nh th́ trên
thuận dưới ḥa. Anh trước em sau một ḷng phụng dưỡng mẹ cha,
giữ ǵn nề nếp gia phong của tổ tiên ḍng tộc. Tiếng thơm khắp
chốn, danh rạng muôn nơi.
Con
tạo xoay dần, Thu qua Đông lại, Xuân đến Hè sang và mầm ly tan
đă ẩn tiềm trong ấm êm tương ngộ.
Từ một nẽo xa xăm nào đó họ đă về. Một trở về đầy oan khiên và
nghiệt ngă. Họ về đây gieo muôn ngàn sợ hải, từ bao giờ nghiệp
chướng vẫn c̣n mang!
Trong bóng tối cha thầm th́ khẩn nguyện, xin tổ tiên pḥ hộ được
yên b́nh. Cho gia đ́nh, cho con dại thoát điêu linh, cho lối cũ
vẫn rộn ràng vết chân chim sáo nhỏ.
Nhang đă tắt lâu rồi nhưng cha vẫn ngồi im đó, nét hao gầy gương
mặt lệ c̣n vương. Ta phải làm ǵ đây trước bao cảnh tang thương:
nh́n các con – người tội tù, người đă chết. Cao xanh hỡi! Có
phải đây là đoạn kết của một thời vang bóng tổ tiên xưa? Con
phải làm ǵ trước những oan nghiệt đẩy đưa, hay là chết, hay là
phục tùng để chở che cho đàn con dại?!
Đêm
nguyệt tận bước cô đơn về nẽo vắng, sương gió trần gian trĩu
nặng mảnh vai gầy. Những hương linh tổ phụ vẫn c̣n đây, sao ta
lại phủi rồi công ơn người đă khuất. Không, không phải vậy! Ngàn
lần không phải vậy! V́ đàn con ta phải ngậm đắng nuốt vào ḷng.
Rồi mai này đất nước rạng b́nh minh, các con hăy thay ta mà giữ
tṛn câu hương lửa …
Rồi thời gian qua đi…
“C̣n lời c̣n dạy, chim chung tổ; vắng
tiếng vắng khuyên, ngựa rẻ tàu!”.
Ta
đă thấy người như hôm qua: sao c̣n ngăn cách, sao chia xa! Sao
vội quên rồi nỗi đau người đă khuất, để ḍng sông kia măi tách
bến, xa nguồn!
Florida, chớm Thu
2020
NHẤT NGUYÊN.