Thằng “định-oai”.
Thưa đại huynh, sách Nho có nói: Môn ngộ hửu quân tử, môn ngoại
quân tử chí. Môn ngộ hửu tiểu nhân, môn ngoại tiểu nhân
chí.Trong nhà có trượng phu quân tử th́ ngoài cửa có thành phần
quân tử trượng phu t́m đến, c̣n trong nhà có bọn cà chớn, giang
hồ, x́ ke ma tuư th́ ngoài cửa có tụi cà chớn x́ ke nó lui tới
tham gia hút xách. Đại để là thành phần quyến thuộc nào, quỷ ma,
đệ tử kim quang sứ ắt sẽ t́m đến nhau mà quan hệ. Hễ khác hệ th́
không bao giờ gặp nhau là vậy! Bao lần trước Khương Thượng có đề
cặp rằng th́ là, mấy tay có “móc ngoặc” với tên Trần quang Cảnh
trước sau đều bị “cháy”, không sớm thời muộn! Càng chữa càng
cháy, từ thằng Bất Chính, Bất B́nh, Tín đồ quèn, Táo Tận, Tẩm
Đô, Xướng Thai, Hùa Xô, Bá be, Hai cẳng đau, B́nh le, Bồn
Cui.v.v…Ông nói chúng nó già mà ngu dốt, nó nhứt định không
chịu, rán căi lại cho bằng được rằng nó c̣n cái…ḷng khôn! Đọc
qua những lời kêu la, biết ngay con nhà ai, tư cách đạo hạnh,
khả năng nhận thức, tŕnh độ lư luận kiểu hữu thần theo tả phái,
đă xếp hạng “chắc sức” Trần quang Cảnh chỉ ngang bằng tín đồ
quèn rồi, bây giờ “định oai” nữa sao?
Thưa đại huynh, chúng ta nên tập làm quen với lời nói thật, biết
nói thật mất ḷng! Nhưng nói thật mà đúng th́ có mất ḷng cũng
phải nói. Và người mất ḷng phải công nhận sự thật mới đúng. Có
ai dám chửi thẳng nói thật công khai không? Trước hết chúng ta
nên tự xét xử con người thật của ḿnh trước khi xét người khác.
Người Đạo ḿnh thật ôn hoà hiền lành, biết những cái sai lầm,
tầm bậy họ cũng không dám hoặc xin đừng nói ra. Nói ra sợ bị trù
dập! nói điều chánh chơn th́ đồng ư, c̣n đánh đổ cái tà nguỵ th́
tránh né. Người tín đồ Cao đài học Đạo. hành Đạo hoằng dương
chánh pháp phải can đảm, phải dám phá tà hiển chánh. Đôi khi
phải mất mạng c̣n không sợ, chớ xấu che tốt khoe, chung chung
bất lợi lắm. Thấy điều trái tai gai mắt mà không dám nói sợ tội,
sợ động tới người lớn, tới người xưa. Trong Đạo hay ngoài xả hội
như vậy đều là người không tốt. C̣n nhiều u mê ám chướng, thử
hỏi nghĩa vụ, lương tâm, lương tri ḿnh ở đâu?
Những điều ông Hiền Tài Khảm nói rất thật, làm cho “định oai”
đại huynh cảm thấy bất an nên có đôi lời nhắn nhủ, nói với các
em!... Tu hành mà không an lạc là tu sai rồi huynh ơi! Huynh hăy
tự rán mà tư duy quán chiếu lại coi, ḿnh là ai? Sai lạc, bất an
chỗ nào? Có cần phải “khai thị” không? Cũng không nên nghe lời
xúi xiểm của đám “tín đồ quèn” bất trung, bất nghĩa, bất hiếu,
tư cách đạo hạnh nó không c̣n mà Đại Huynh tự làm hạ phẩm giá
của ḿnh bằng lời lẽ nghe ra du côn, rất giang hồ đậm chất quân
tử tàu, đến nỗi Hồ Xưa phải thốt lên: Sao nghe chua quá,tim tôi
thắt đau.
Dù rằng nó cố chữa cháy cho Huynh, nhưng càng chữa càng cháy
Huynh ơi! Tiếc cho Huynh mới nh́n ngón tay mà huynh tưởng đă
thấy trăng rồi! Ngày nào bốn thời cúng chúng ta cũng đọc: Đạo
gốc bởi ḷng thành tín hiệp. Câu kinh minh xác đâu là gốc cội,
là bước đầu của con đường Đạo, bất kỳ một người nào đă chọn cho
ḿnh một tôn giáo để theo th́ người đó được gọi là tín đồ. Đồ là
học tṛ, tín đồ đến với một tôn giáo bằng đức tin, ḷng thành
tín, ḿnh tự chọn cho ḿnh một con đường làm học tṛ của Đức Chí
Tôn, của Cao Đài Tiên Ông th́ trọn vẹn ḷng tin nơi Ngài mà
thôi.” Người tín đồ Cao Đài luôn để ư đạo tâm, kiên tŕ phát huy
đạo tâm, từ đó mới có đạo hạnh, có đạo hạnh mới có đạo lực, đạo
quả…mà giúp Đạo trợ Đời, Phổ độ chúng sanh. Ngẫm nghĩ người xưa
nói đúng quá: “ Đạo không có Đời là Đạo sẽ bị tiêu diệt, Đời mà
tôi muốn nói là một xả hội không cộng sản, có tự do, có dân chủ,
có nhơn quyền. Đời như vậy th́ Đạo mới được phát triển và củng
cố, mới có tự do tín ngưỡng, mới phát triển Đạo và củng cố Đạo.
Đời không có Đạo th́ dù cho có độc lập, có tự do dân chủ, hoà
b́nh…mà nếu như không có Đạo để củng cố cái lương tri con người,
củng cố ḷng nhơn đạo th́ sẽ đi dần đến chỗ mất nhơn đạo, thiếu
lương tri như t́nh h́nh hiện nay…”
Vậy mà đám “tín đồ quèn” ngu dốt, không nhận thức nỗi cái gốc
đạo ở đâu? Măi mê chạy theo sắc tướng, quên mất: “Gốc bởi ḷng
làm phải làm lành…” th́ không ngu dốt, u mê ám chướng th́ là ǵ?
Cố ra sức tuyên truyền “cây có cội nước có nguồn”, lại quên rằng
nước th́ bị nhiễm ô không dám uống, cội cây th́ sùng, hà, mục
ruỗng, lá cành, ngọn đọt có thể tiêu ma tàn rụi dễ dàng! Hơn thế
nữa “…chùm khế ngọt” nghe ra ai ai cũng ngán ngẫm ớn lạnh, trong
khi “khế chua” ai thấy cũng thèm!
Trong tiến tŕnh làm việc Đạo, thường quá hăng say v́ công việc
mà quên đi mục đích thật của ḿnh. Đó là chạy theo phương tiện
(the means) mà lạc mục đích (the goal). Như là:
- Xây Thánh thất, Điện thờ để thờ phượng Đức Chí Tôn, làm một
hồi quên mất thờ phượng Đức Chí Tôn mà chỉ c̣n lo kiếm tiền xây
điện thờ, thánh thất..cho to, cho lớn, để nợ chất chồng, thêm
gánh nặng cho nhơn sanh.
- Làm Phước Thiện, xây nhà gọi là t́nh thương, giúp dưỡng lăo
đường và trẻ em mồ côi để trải rộng từ tâm, tu bồi công đức… làm
một hồi quên mất từ tâm, phước thiện mà chỉ c̣n là lập vườn
trại, tạo vườn cao su, vườn cây ăn trái..cho ḿnh, thêm cho rộng
cho lớn.
- Kinh doanh làm ăn buôn bán để tạo công ăn việc làm cho người
nghèo, làm một hồi quên mất người nghèo mà chỉ chú tâm vào lợi
nhuận riêng tư.
- Mỡ lớp hạnh đường dạy học để phát triển đạo đức cái tâm con
người cho tín đồ, dạy một hồi quên mất cái tâm đạo đức con người
tín đồ mà chỉ c̣n công việc đạt thành tích, đoạt chứng chỉ để dễ
dàng nộp đơn cầu phong cầu thăng.
- Truyền giáo, giảng đạo để truyền đạt rao giảng Thánh
Ngôn-Thánh giáo, lo phổ độ cho mọi người, làm một hồi quên mất
việc lo phổ độ mà chỉ c̣n biết tom góp tiền của, tính năm nay
bao nhiêu người, đi du lịch nơi đâu, để cưỡi ngựa xem hoa, du
hí, du thủ du thực.
- Đi tu, lo hành Đạo là để ḷng thanh tịnh, an lạc, tu một hồi
th́ thấy các chức danh lể sanh, giáo hửu, giáo sư, phối sư... là
dấu đánh “tiến triển” tâm linh của ḿnh, lo phong bao, phong b́,
chạy chức, chạy quyền…
- Làm Đạo, mong hiến thân làm công quả, tạo công đức để phục vụ
Đạo, làm việc lợi sanh, làm một hồi thành phục vụ
danh-lợi-quyền-tiền của ḿnh...chạy theo phẩm tước.
- Lễ hội nh́n chung toàn lặp đi, lặp lại xô bồ, hoành tráng hỗn
tạp, cơ hội cho người ta trục lợi cầu danh mất đi tính cung kính
nghiêm túc, không c̣n không khí cổ kính, chỉ lo tô vẽ sặc sở,
sơn xanh phết vàng làm dáng trông khó coi, triển lăm khoe khoang
thành tích cưỡi ngựa xem hoa, mà ban tổ chức buộc khách thập
phương phải xem cũng không khá hơn, rồi cũng múa rồng, lân
thường t́nh trơ trẻn không làm sao gợi được vẽ trử t́nh cần
thiết như xưa, các điệu nhạc múa Tần Nhơn đâu đâu cũng giống
nhau, không có ǵ mới mẽ. Không tạo được cảm giác thiêng liêng
và rồi cũng những lẵng hoa vô t́nh trao nhau tẻ nhạt!
Chuyện như thế xảy ra cho biết là bao xung quanh ta. Mới ban đầu
thấy lư tưởng và “v́ Thầy-v́ Đạo” tinh tấn lung lắm. Làm việc
một lúc đánh mất lư tưởng, và tục hóa lư tưởng, thành một công
việc tham sân si. Cuối cùng cũng là sứ mệnh che đậy và làm
công tác tô vẽ một bộ mặt đẹp cho tà quyền khi nói Việt Nam hiện
nay có tự do tôn giáo! Che đậy trước cặp mắt thế giới đang theo
dơi sự đàn áp tôn giáo, và tự do tín ngưỡng mà thôi.
Trước ngày Đại Hội Thế giới của Đại Đạo Thanh Niên Hội Hải
Ngoại, dưới sự chỉ đạo của ai ? Chính Huynh và Trần quang Cảnh,
đội lốt giả danh tung loạt bài tuyên truyền chiêu dụ, ru ngũ tín
đồ nhẹ dạ nhằm lôi kéo giới trẻ “d́a với ḿnh” theo kiểu “c̣n
đảng c̣n ḿnh” định oai…nhưng Đại Huynh và đám tay sai bị nhầm
to. Không ngờ giới trẻ bây giờ giỏi lắm, tinh tấn lắm, nhận thức
sâu sắc lắm, tội nghiệp cho Huynh và Hồ Xưa cứ tưởng các em đầu
óc c̣n non nớt! Giới trẻ rất dũng cảm, họ hiểu rằng ai cũng lúc
mắc phải sai lầm giống như tuổi trẻ th́ hay vấp ngă vậy. Nhưng
điều quan trọng là thấy sai th́ nhận lỗi, sửa lỗi và đừng có
tiếp tục hứa hẹn rồi lặp lại từ sai lầm này tới sai lầm khác, và
định xui xiểm, lôi cuốn trẻ phải chạy theo.
Bị một gậy “gậy ông đập lưng ông” đau đớn, choáng váng, mất khôn
ngoan, điên loạn…Huynh phủ nhận tất cả mọi công lao của nhơn
sanh lo gầy dựng từng bước một, gieo trồng hột giống Thánh Cốc
trong lành đang nở hoa, xanh tươi tốt lành nơi hải ngoại, Huynh
xoá sạch mọi công lao sự nghiệp kế thừa, cho đó là con số không,
làm cho Hồ Xưa phải luưnh huưnh kêu than: công lao này phải đáng
trân trọng, chứ không thể xoá bỏ được đâu! Huynh cho rằng
bất cứ ai từ tín đồ cho tới các Chức việc, Chức sắc, Hiền
Tài…theo gia đ́nh ra đi tị nạn hay lư do nào đó không được sanh
hoạt Đạo sự, cúng kiến tu hành, nếu có th́ đều là bàng môn tả
đạo.
Thật buồn cười cho sự dốt nát, u mê! Lâu nay hể chuyện ǵ mà bí,
thất lư, không chống chế được th́ đều đem địch, nguỵ quân, nguỵ
quyền ra doạ, âm mưu lật đổ chính quyền, lật đổ hội thánh, cố áp
đặt, quy chụp, nhằm cổ vơ cho sự tuân phục đảng hội thánh quốc
doanh hiện nay, người tín đồ Cao Đài trung kiên đă nhàm rồi,
người dân đă chán không ai thèm nghe nữa. Bè nhóm Trần quang
Cảnh, họ đă lộ rơ chỉ thích hư danh, phẩm phàm, lấy hư danh phẩm
phàm để lừa phỉnh, gạt gẫm tín đồ nhẹ dạ để quyên góp, lấy công
quả của người để đổi lấy thù lao vật chất cho ḿnh, để được
thưởng ban phẩm tước.v.v… Huynh run sợ sẻ mất quyền hành và cho
rằng “các tổ chức Đạo hải ngoại muốn đảo chánh hội thánh hiện
tại ở Việt nam”! Huynh đă lầm, đồng Đạo hải ngoại họ giữ lời
minh thệ, ǵn tam quy ngũ giới, tứ đại điều qui tốt hơn Huynh
nhiều, họ đắc Đạo ở chổ đó, họ không ham danh, lợi, quyền, tiền
như mấy Huynh đâu. Đôi lúc họ thấy thương cho: “Chạnh kẻ thế vẽ
rồng thiếu gạc, Thương chợ đời cỡi hạc c̣i lông. Biết đâu là nẽo
chơn không, Có tu mà chẳng thoát ṿng trần ai.”
Đến đây, đại huynh hăy b́nh tỉnh tư duy, đừng quanh co tránh né
sự thật. Cũng xin đừng đổ thừa cho Thiên ư, Thiên cơ, Thiên định
ǵ ráo! Hăy xem lại Bát Đạo Nghị định từng điều một, rồi đối
chiếu lại coi cái “hội thánh hiện nay” đang đứng ở đâu? Rồi coi
tiếp “hội thánh hiện nay” có theo đúng Tân Luật-Pháp Chánh
Truyền hay không? Bản Án Cao Đài và Đạo Lịnh 01 do đâu mà có?
Sau 1975 ai ai cũng biết từng khuôn mặt lớn nhỏ trong Hội Thánh
thọ khổ biết ngần nào, nhứt là những ngày đêm đen tối từ sau Rằm
Tháng Giêng, năm Mậu Ngọ 1978 kéo dài gần cả tháng trời “ngoại
bất nhập-nội bất xuất” bạo quyền bao vây, cô lập, bắt bớ, tịch
thâu cướp của Đạo…th́ đồng Đạo trong ngoài chỉ biết rên siết kêu
la, vậy mà thấu tai cộng đồng quốc tế, mà bọn Trần quang Cảnh
thường gọi đánh là “vơ mồm”. Thế mà mọi áp lực quốc tế, làm họ
chùn tay, nới lơng cho người dân được chút dễ dăi tu hành. Đáng
lẽ Huynh phải biết ơn họ lắm chớ! Sao vội vô ơn. Và rồi “hội
thánh hiện nay” ai ai cũng đều biết do đâu mà có, do ai dựng
lên? Lệnh bổ nhiệm chức sắc tôn giáo từ trung ương cho đến địa
phương đều do ai chuẩn thuận. Một “Hội Thánh” mà chức sắc từ
Giáo Tông xuống tới tỉnh, thành đều phải do Thủ Tướng cùng Ban
tôn giáo trung ương Đảng CS bổ nhiệm, thông qua Uỷ Ban Nhà Nước
địa phương th́ đủ biết “hội thánh” này của ai? Nếu không gọi là
“Hội Thánh Quốc doanh” th́ là ǵ?! Chưa kể để hợp lệ hồ sơ lư
lịch cầu phong, cầu thăng các chức vụ điều hành nền Đạo đều phải
có kèm chứng chỉ tốt nghiệp khoá học an ninh, để chi vậy? Cứ tự
trả lời! Và Huynh tự biết tại sao người Đạo trong ngoài họ không
nễ phục, không nh́n nhận, và không thèm nói!
Đến đây Huynh sẻ biện hộ cho là tuân phép nước,thôi cũng được,
một phép nước lạ đời chỉ có ở nước ta. Mà mọi người thường gọi
là xen vào nội bộ tôn giáo! Hoá ra, muốn tu hành phải được phép
gọi là “hành nghề tôn giáo”. Thôi th́ tu tại gia cho rồi, may ra
được chút yên thân!
Tiện đây, cũng nhắn nhỏ với ông Hiền Tài Vơ thanh Liêm ở Úc.
Muốn thật ḷng giả dạng tu, xin hành nghề tôn giáo, xin cầu phàm
phong lên giáo hữu, để lúc chết được hát chèo thuyền cho nghe
chơi. Th́ hăy viết một tờ đơn khác, nộp thẳng về cho ông Thái,
nhớ kê khai lư lịch ba bốn đời. Có anh chị đang hành nghề tôn
giáo bảo lănh, tŕnh độ và tư cách đạo hạnh, biết nịnh trên nọt
dưới, từng là chánh văn pḥng cho chánh phủ chú Chánh tại Nam
Cali, đại biểu Cao Đài TTTN toàn quyền Úc Châu trong chánh phủ
này, từng viết nhiều bài theo đơn đặt hàng kêu gọi hảy qui tùng
hội thánh quốc doanh, và “xin đừng bảo người khác làm việc ǵ mà
ḿnh không thể làm được.” Nhớ khai kinh nghiệm từng thổi ống đu
đủ, thả bong bóng cho chú Chánh, em cũng từng thổi c̣i bóng đá ở
địa phương, chưa từng vô uất cúp nhưng, bảo đảm vô tư, không
thiên vị bên nào. Có thể cho em xin một việc coi trật tự hai bên
Đông,Tây khán đài, hoặc Sân Đại Đồng Xả vào những lần Huynh Cảnh
có triển lăm khoe ḿnh, em sẻ chỉ điểm mấy chú Việt Kiều nào có
ư đồ lật đổ hội thánh, nhứt định không sai trật. Chưa, nhớ phải
có phong bao-phong b́ hẳn hoi, tuỳ chọn…mạnh mạnh một chút chớ
xỉu xỉu khó được. Xong, cứ chờ! Trong khi chờ nhớ chuẩn bị bao
ĺ x́ đều đặn…đợi cứu xét. Bảo đảm chờ thời gian lâu lâu…ai gặp
cũng chắp tay: ạ Ngài Giáo Hửu…bé..ba! Ngon hơn lể sanh Cảnh
nhiều…
Ở địa ngục nhưng lại phải nói là nơi thiên đường. Sống trong
cảnh áp bức bất công nhưng lại cho rằng ḿnh đang có tự
do. Khổ đau nhưng lại phải làm ra vẻ hạnh phúc. Sự thể đó quả là
bi kịch cho đồng Đạo ḿnh lắm. Cũng giống như người ta đeo mặt
nạ, cái mặt nạ th́ vui cười, nhưng ẩn sau đó là khuôn mặt u sầu
của chủ nhân. Đúng là: “Bề ngoài hớn hở mà trong khóc thầm” vậy.
T́nh cảm con người, không có ǵ đau khổ bằng bị ép buộc, áp bức.
Lời nói và hành động trái với lương tâm dễ khiến cho người ta
cắn rứt lắm. Khi mà ghét ai đó mà phải nói yêu, thấy sai mà phải
nói đúng, đau khổ nhưng lại không được khóc than. T́nh cảm không
được bộc lộ theo đúng quy luật tự nhiên như vậy, lâu ngày sẽ
tích tụ trong tâm người ta mà mắc chứng nói dối. Xin huynh hăy
thể hiện đúng trạng thái tâm lư của ḿnh để có một sức khỏe tốt.
Lo sám hối tu hành mà hành tàng hư thật tự gia tri.
KHƯƠNG THƯỢNG.
Bài viết phản ảnh quan điểm và lối hành văn riêng của tác giả.