ĐẠO CỦA THẦY LÀ ĐẠO CHƠN THẬT
Nguyễn Chuyên Khoa
Dịch Covid 19 đă mở mắt cho người Đạo
hữu môn đệ Chí Tôn một tầm nh́n thấy rằng Đạo ở tấm ḷng của
ḿnh chứ không phải ở chùa-chiền
hay Thánh- Thất. Đạo Cao Đài
được Đức Chí Tôn dạy cho lập trang thờ tại gia có đủ Tam Giáo và
Ngũ Chi. V́ vậy dù đến hay không đến ngôi thờ chung, chúng ta
vẫn có nơi để lễ bái và tín ngưỡng không hề mất mát.
Thánh Ngôn Hiệp Tuyển:
“Từ đây trong nước Nam duy có một Đạo chơn thật là Đạo
Thầy đă đến lập cho các con, gọi là “ Quốc Đạo” (Thánh giáo
13-8-Bính Dần. TNHT
Q1)
Đức Hộ Pháp trong bài Diễn Văn (in phần cuối quyển Tân Luật Pháp
Chánh Truyền): “ Nếu có một quyền hành nào tại thế này mà làm
cho thân thể Chí Tôn phải chia phui manh mún ra đặng th́ Đạo ta
là giả Đạo, tất nó phải bị tiêu diệt trong một lúc ngắn ngủi chi
đây.”.
Trước tiên chúng ta cần phân biệt hai ư nghĩa quan trọng là Đạo
và Tôn Giáo. Hay cụ thể hơn là
Đạo Cao Đài và Cao Đài
Giáo không giống nhau.
Đạo là nguyên lư sanh Trời Đất và con người. Tôn giáo là nguyên
tắc để giáo hoá con người t́m về Đạo. Nhứt bổn tán vạn thù là
Đạo, Vạn thù qui nhứt bổn là Giáo.
Nh́n lại lịch sử Đạo mà ai cũng biết. Suốt 95 năm qua không lúc
nào mà Tôn Giáo Cao Đài của Đức Chí Tôn Ngọc Hoàng Thương Đế lập
tại hành tinh này không bị quyền đời gây khó khăn và thúc phược.
Nhưng họ chỉ phá cái tôn giáo hữu h́nh của Đấng
chúa tể
mà thôi chứ không hề phá được cái Đạo của Đấng ấy.
1/ Thời Pháp thuộc:
Rất nhiều vụ việc nhưng sự kiện nổi bật nhứt là:
- Tư Mắt về Toà Thánh quấy nhiễu đuổi Đức Thượng Phẩm ra khỏi
nội ô Toà Thánh. Đức Ngài phải tạo một lều cỏ để tạm trú gọi
Thảo Xá Hiền Cung.
- Đức Hộ Pháp phải về Thủ Đức.
- Nhà cầm quyền pháp bắt Đức hộ Pháp đày đi Châu Phi, đảo
Madagasca. Đóng cửa Toà Thánh, đập phá quả Càn Khôn cấm Hành
Chánh Đạo. Nhưng Đạo vẫn c̣n. Hành Chánh Đạo vẫn được tái lập để
giáo hoá nhơn sanh
2/ Qua thời Đệ Nhứt Cộng Hoà:
Dưới quyền cai trị của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Nhà cầm
quyền giục loạn cho người bao vây Hộ Pháp Đường để bắt Đức Hộ
Pháp. Tránh cho Đạo khỏi bị đổ máu vô ích, Đức Ngài phải lưu
vong Tần Quốc. Đạo Vẫn c̣n. Hành Chánh Đạo vẫn c̣n để giáo hoá
nhơn sanh
3/ Thời Việt Nam Xă Hội Chủ Nghĩa dưới sự cai trị của
Đảng Cộng Sản Việt nam:
- Mặt Trận Tổ Quốc Huyện Ḥa Thành viết đề cương Bản Án Cao Đài
buộc tất cả chức sắc và chức việc học tập và kiến nghị phản đối
Hội Thánh và chư tiền bối. Buộc ba Chánh Phối Sư ra Thông Tri
001 lên án các tiền nhân khai Đạo của Đại Đạo. Cuối cùng th́ Đạo
Lịnh 01 ra đời dưới h́nh thức giống như nội bộ Đạo tự giải thể
Đạo từ trung ương đến địa phương. Chỉ lập duy nhứt một Hội Đồng
để ǵn giữ và kiểm kê tài sản bàn giao cho chánh quyền.
Nhưng trời xui đất khiến: Đạo Lịnh 01 chỉ giải thể cơ quan hành
chánh các cấp nhưng không phế bỏ phẩm-tước chức-sắc. Cũng không
phế bỏ các bộ Pháp (Pháp Chánh Truyền, Đạo Nghị Định, Hiến Pháp
Hiệp Thiên Đài) và Luật (Tân Luật, Đạo Luật Mậu Dần).
Về h́nh thức, nếu đọc Đạo Lịnh 01 th́ thấy Tôn Giáo Cao Đài Toà
Thánh Tây Ninh từ năm 1979 coi như không c̣n hiện hữu.
Nhưng Đạo Cao Đài vẫn
c̣n trong tâm người tín đồ (Chức sắc, chức việc và Đạo Hữu).
Việc đạo sự vẫn được tiếp tục thực hiện dù có chút khó khăn về
h́nh thức và nội dung. Nhưng Đạo vẫn c̣n. Hành Chánh Đạo vẫn c̣n
trong tâm mọi người. Nhơn sanh ai cũng tùng nền Hành Chánh Đạo
mặc định đă có và cúi đầu
để nhận sự giáo hoá.
Hầu hết các Thánh Thất và Điện Thờ ở địa phương đều bị nhà cầm
quyền quản lư và trưng dụng làm nhà-hát, kho-thóc, vựa vật-tư
nông-nghiệp. Nhưng Đạo vẫn c̣n. Đạo sự vẫn không ngừng nghỉ.
Các cơ sở thờ tự của địa phương đều được chuyển giao nhà cầm
quyền với h́nh thức người đứng đầu cơ sở (bị buộc) kư hiến cho
nhà nước. Nhà nước kư nhận tất cả. Coi như ban ân huệ chứ không
phải tịch thu. Nhưng Đạo tâm người tín hữu khắp nơi vẫn c̣n. Trừ
một số ít tu sĩ trước đây lợi dụng chính sách tôn giáo của chánh
quyền sài-g̣n cho tu sĩ hoăn thi hành quân dịch vào núp. Nay hết
chiến tranh họ bỏ Đạo ra ngoài làm cán bộ sau ngày miền Nam
Việt-Nam được thống nhứt vào miền Bắc.
Đạo trong tâm người môn đệ vẫn c̣n. Bóng Đạo vẫn thấy khắp nơi
trên toàn cơi nước Việt. Nhờ Hội Thánh dạy cho người tín đồ Cao
Đài lập trang thượng Thiên Nhăn thánh tượng thờ tại tư gia,
người tín đồ Cao Đài luôn có chỗ để cúng bái không gián đoạn.
Nơi này không bị cấm. Chức sắc và chức việc cũ c̣n lại vẫn làm
phận sự theo Pháp Chánh Truyền. Việc nhân-nghĩa phổ độ và tang
tế sự cho người chết vẫn trọn vẹn tuy Hành Chánh Đạo chánh thức
không c̣n. Người tín đồ vẫn xem các vị chức sắc ấy là người
hướng dẫn tu hành với các chức danh do Hội-Thánh từ trước đă ban
cho như Đầu-Tộc. Bàn Tri Sự v.v.
Người Đạo vẫn hành Đạo với đạo tâm tùng theo Hội-Thánh mặc định.
Mặc dù cơ sở vật chất và thờ tự không c̣n. Lời chỉ dạy và khuyên
bảo của tất cả đàn anh chức sắc ai cũng nghe và tuân hành với sự
thương yêu kính mến chứ không phải lấy quyền hành chánh mà đe
doạ hay áp lực.
Thông Tri 001/HT/TT ngày 16 tháng 01 năm Kỷ Mùi (dl 12-02-1979)
với 11 chữ kư gồm : 3 Chánh Phối Sư, 1 nữ Chánh Phối Sư, 2
Chưởng Quản Phước Thiện (nam và nữ), 2 Đầu Sư, 1 Thời Quân, 2
Lại-viện Phước Thiện và Cửu Trùng Đài. Có nội dung chính như
sau:
“Từ đây, toà Nội Chánh, Cửu viện hành-chánh, Phước-thiện nam
nữ, pháp-chánh, phổ-tế, các hội-thánh, các cơ quan trực thuộc
của Đạo từ trung-ương đến địa phương đều được giải thể…”
(đoạn 13 Thông Tri 001- từ dưới lên).
“.. Vậy Hội Thánh ban hành Thông Tri này, chức sắc đương
quyền hành Đạo ở các cơ quan Đạo tạm thời phải tiếp tục nhiệm vụ
tại chỗ cho đến khi có lịnh mới. Không được tự ư rời bỏ phận sự,
làm bại hoại và mất mát tài sản của Đạo, phải ǵn giữ chu Đáo
cho đến khi chuyển qua nhà nước…”(đoạn 6 Thông Tri 001 -từ
dưới lên).
“ Hội Thánh rất mong toàn Đạo chức sắc, chức việc nam nữ chấp
hành nghiêm và thực hiện tốt Thông Tri này.” (đoạn
chót Thông Tri 001).
Như vậy, coi như Cao Đài Toà Thánh Tây Ninh không c̣n nữa. Cơ sở
th́ được bàn giao cho chánh quyền.
Hành Chánh Đạo chánh thức không c̣n. Chức sắc th́ về nhà
(không c̣n phận sự). Như vậy, cái quyền lực nào đó đă làm cho
Đạo thầy manh mún tức là tan ră?
Không! Không tan ră!
Tinh thần người Đạo rất cao, tín ngưỡng rất mạnh mẽ. Nên việc
hành Đạo vẫn không có ǵ thay đổi. Không có Thánh Thất họ cúng
tại gia. C̣n các việc khác, làm nhơn nghĩa, tang tế sự, vẫn c̣n
nguyên vẹn. Quyền lực muốn phá nát Đạo phải chào thua. Chữ thập
Đỏ của nhà nước cũng phải mượn kết quả việc làm của Hội Thánh
Phước Thiện để báo cáo thành tích. Cuối cùng họ phải nhượng bộ;
Ban pháp nhân công nhận Đạo Cao Đài Toà Thánh Tây Ninh được phép
hoạt động. Từ đó, Cao Đài Giáo sống lại sau 18 năm bị cắt hộ
khẩu.
Nhưng với quyền lực đang có, họ buộc phải lập một chương tŕnh
hành Đạo ngoài pháp-chánh-Truyền chứ không thể buông tay thua
trắng. Điều này họ làm theo lời chỉ dạy của Đức Hộ Pháp : “Muốn
phá một mối Đạo không phương chi hay hơn là phá pháp của Đạo..”
(bài Diễn Văn ngày 15-08- Ất Dậu). Đó chỉ là thể-pháp. Pháp
Chánh Truyền qui định phẩm tước và quyền hạn của mỗi phẩm tước
mà thôi. Cái thể pháp hữu h́nh là Tân Luật và Đạo Luật họ cũng
không phá. C̣n một mảng to lớn khác là họ không biết ở đâu nên
không bao giờ phá được: Bí Pháp.
Sau Đạo Lịnh 01- 1979 là giai đoạn Đạo bị khảo đảo khó khăn
nhứt. Nhiều người tâm Đạo cũng bị rớt trong đợt này. Tuy vậy,
vẫn không xoá sổ được sự hiện diện của Tôn Giáo Cao Đài (Đại Đạo
Tam Kỳ Phổ Độ). Tuy nhiên, với việc cấp pháp nhân cho hành Đạo
ngoài Pháp Chánh Truyền đă làm mất đi một số không nhỏ chức sắc,
chức việc và Đạo hữu. Đây là số phận của những thí sinh thi
hỏng. Đa phần đều thi đậu do c̣n ǵn giữ luật lệ của Hội Thánh
đă ban hành từ trước làm kim chỉ nam hành Đạo.
Cuộc đấu tranh giữa vật chất và tinh-thần (hay giữa sự lựa chọn:
cơ sở thờ tự và tâm Đạo) trong nền Đạo là một cuộc thử thách
trường kỳ đầy khó khăn dai dẳng không ranh giới sẽ c̣n phải tiếp
tục và cố gắng lâu dài.
Những vấn đề đă đặt ra và những sự việc cụ thể đă chứng minh cho
thế giới và đồng đạo thấy được Đạo và Ma đang so tài quyết liệt.
Không quyền lực nào phá được mối Đạo Trời. Họ chỉ mượn oai và
quyền thay đổi thể xác của Đạo một tí như qua các mùa xuân hạ
thu đông rừng thay màu lá mà thôi.
Hồn ai nấy giữ, đó là quyền tự chủ của mỗi con người. Con muỗi
phá nhân hại thế! Nó sống được là nhờ hút máu người và bởi người
đập hụt hoặc tha thứ nên không chết. Nhưng đến ngày giờ nó phải
lột xác. V́ nó là một vật hữu h́nh. Trong cửa Đạo cũng vậy.
Không phải người cầm đầu sống dai mà v́ ḷng từ bi và bác ái
luật công b́nh không nở đập chết nên họ vẫn sống. Nhưng chắc
chắn cũng bị đào thải một ngày. Đạo thất ức niên, người chỉ trăm
tuổi. Nào ai biết
trước ra sao ngày mai?
Mùa đại dịch Covid 19 đang diễn biến phức tạp trên lănh thổ
thánh-địa Việt Nam Quốc. Tuy nhiên nó c̣n nhẹ hơn nhiều lần so
với thế giới. Dịch bệnh này trong cửa Đạo đă có tiên tri:
“Luật Thiên Điều chẳng dễ chi sửa đặng. Nạn tiêu diệt hầu
gần, hết chém giết lẫn
nhau tới buổi bịnh chướng sát hại. Lăo (Đức Lư) thấy h́nh
phạt phải chau mày, nhưng ôm ḷng ráng chịu, lạy lục khẩn cầu:
chư Đạo hữu đâu rơ thấu, ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ không hồn thấy
càng thảm thiết. Lăo tưởng chẳng cần phải nói chi một nước nhỏ
nhoi, đă đặng danh Thánh Địa là nước Nam này mà Lăo xin không
đặng tội cho thành Sài G̣n, Chợ Lớn, Gia Định, Huế, Hải Pḥng Hà
Nội thay, Thảm Thảm, Thảm” Thánh giáo 4-11-Đinh măo (TNHT
Q1).
Dịch Covid 19 đă mở mắt cho người Đạo hữu môn đệ Chí Tôn một tầm
nh́n thấy rằng Đạo ở tấm ḷng của ḿnh chứ không phải ở
chùa-chiền hay
Thánh- Thất. Đạo Cao Đài được Đức Chí Tôn dạy cho lập trang thờ
tại gia có đủ Tam Giáo và Ngũ Chi. V́ vậy dù đến hay không đến
ngôi thờ chung, chúng ta vẫn có nơi để lễ bái và tín ngưỡng
không hề mất mát.
Mới đây, suy theo lệnh của Thủ Tướng Việt Nam cấm mọi sự tụ tập
đông người kể cả Thánh Đường, Chùa Miếu, Toà-Thánh... Giới
nghiêm toàn lănh thổ ở đâu th́ ở yên đó…Người tín hữu Cao-Đài
trước đây tự hào có chùa cũng phải cúi đầu chịu phép quay về tại
gia. Nhưng, tại gia
của quí vị, không giống tại gia của chư môn đệ ǵn giữ chơn
truyền từ trước. Chư huynh tỷ nghĩ lại xem đúng vậy
không? Đem ra xét duyệt th́ phân
ra được hai dạng người trọn minh thệ, người thất thệ…
Câu tiên tri của Trạng Tŕnh : “ Điền vô nhơn canh, lộ vô
nhơn hành, gia vô nhơn cư …” đă ứng nghiệm rồi chăng? (Nhà
máy không công nhân: Điền vô nhơn canh; Đường bị giới nghiêm
không ai đi : lộ vô nhơn hành; Chùa Thất không tín đồ lễ bái:
Gia vô nhơn cư).
Ư kết:
Có nhiều người đang hoang mang t́m hiểu ư nghĩ câu thuyết của
Đức Hộ Pháp ( đă trích làm chủ đề ở trên): Nay do thực tiễn xảy
ra, người viết chỉ tổng hợp là để chứng minh rằng Đạo Thầy không
một cường quyền nào phá được là sự thật.
Xin mượn câu Thánh Giáo của bà Bát Nương:
“ Âm Quang là nơi các chơn hồn giải thân định trí (một nơi trung
gian giữa thiên Đường và Địa ngục hay là mờ mờ mịt mịt). Ấy là
một cái quan ải các chơn hồn qui thiên phải đi ngang qua đó. Sự
khó khăn bước qua khỏi đó là đệ nhứt sợ của các chơn hồn. nhưng
tâm tu c̣n lại chút nào nơi xác thịt con người, cũng nhờ cái sợ
ấy mà lo tu niệm phải chịu ít nữa đôi trăm năm tuỳ chơn thần
thanh trược…” (thánh Giáo Bát Nương Diêu Tŕ Cung tháng 10 năm
1932 TNHT Q1).
“Âm Quang là nơi Thần Linh học, gọi là Trường đ́nh của chư
hồn giải thể hay nhập thể. Đại Từ Phụ đă định nơi ấy cho Phật
gọi là “Tịnh Tâm Xá” là nơi của
chư hồn đến đó đặng tịnh tâm xét ḿnh coi trong kiếp sanh
bao nhiêu phước tội. Vậy th́ nơi ấy là nơi xét ḿnh. Chớ chi cả
nhơn sanh biết xét ḿnh trước thoát xác th́ tự nhiên tránh khỏi
âm quang” (thánh Giáo Thất Nương Diêu Tŕ Cung 9 tháng 4 năm
Giáp Tuất 1934 TNHT Q1)..
Xét ḿnh đây là xét lời Minh Thệ đấy chư huynh tỷ!
Đến đây xin kết thúc bài viết này.Chúng tôi xin thành tâm cầu
nguyện Ơn Trên Đức Chí Tôn, Đức Phật Mẫu và các Đấng thiêng
liêng phù hộ cho toàn con cái của người được tránh khỏi nạn Đại
Dịch lần này. Phù hộ cho những ai thương con hay ghét con đều
đồng tâm hiệp ư cùng con mà đi
trên con đường chơn Đạo biết tự xét ḿnh, Tức “ Xét câu Minh Thệ
gởi ḿnh cơi thăng”.
Tây Ninh, ngảy 01 tháng 04 năm 2020
NGUYỄN CHUYÊN KHOA