|
VIỆT NAM ĐẠI CÁCH MẠNG: CÁCH MẠNG NHƠN NGHĨA.
THIÊN THỨ BA: THỰC HIỆN CUỘC CÁCH MẠNG NHƠN NGHĨA.
ĐĐTKPĐ tổ chức Lễ Khai Đạo năm 1926 tại Chùa G̣ Kén,
Làng Long Thành, Tỉnh Tây Ninh, Nam phần Việt Nam. Khi đó
thực dân pháp đang cai trị miền Nam. Các quan chức Pháp là
những người am hiểu về tam quyền phân lập và cách tổ chức xă
hội theo khuôn mẫu phân lập quyền hành pháp, lập pháp và tư
pháp. Họ đă nh́n và đánh giá Đạo Cao Đài theo quan điểm đó.
Họ kết luận rơ ràng: Đạo Cao Đài lập một quốc gia
trong một quốc gia. Đó không phải là t́nh cờ hay ác
cảm mà căn cứ trên pháp luật đạo và những việc làm thiết
thực của Hội Thánh. Ngày nay áp lực đă qua đi chúng tôi học
đạo và tŕnh chánh cuộc cách mạng Hội Thánh đă làm.
Thiên nầy chúng tôi tŕnh bày 03 phần: . Khái niệm về
hai đường hướng cách mạng. . Nội dung thực hiện. .
Công thức và bộ máy thực hiện. @@@
I/- HAI ĐƯỜNG
HƯỚNG CÁCH MẠNG: vũ lực & nhơn nghĩa. Trong quyển Lục
Châu Học xuất bản năm 1994 của Giáo Sư Nguyễn Văn Trung
(theo bản chúng tôi có được từ internet th́ sách dày 432
trang theo khổ giấy A4. Font chữ Times New Roman, Size 14).
Chương năm có tên CAO ĐÀI: ĐẠO Ở VÙNG ĐẤT MỚI từ
trang 214 đến trang 272 Giáo Sư cho một số thông tin sau.
Tổng hợp trang 238 và trang 258: Hai viên chức
cao cấp thực dân Pháp hợp soạn trong báo cáo có tựa đề: LE
CAODAISME PAR LA LAURETTE ET VILMONT. Cả hai cáo buộc: Đạo
Cao Đài lập một quốc gia trong một quốc gia. - Ông LA
LAURETTE là thanh tra chính trị sự vụ và hành chánh Nam Kỳ
(L'inspecteur des Affaires politiques et Administratives de
la Cochinchine). Ông viết phần đầu, khoảng 39 trang đánh máy
khổ lớn. Ngày viết xong là ler Janvier 1932: Như vậy tác giả
đă soạn từ 1931 trở về trước. - Ông VILMONT, Tham Biện
chủ Tỉnh Tây Ninh (L'Administrateur des Services Civils -
Chef de Province de Tây Ninh), viết phần c̣n lại, dài 93
trang tổng số 132 trang của cuốn "Le Caodaisme". Vilmont đề
ngày và nơi hoàn tất là: Tây Ninh, Le Ler Avril 1933. Đề như
vậy có nghĩa ông ta c̣n đang tại chức ở Tây Ninh khi viết
xong. Do đâu mà 02 viên chức cao cấp thực dân Pháp viết
như vậy?
Trang 258 có 02 đoạn sau: Qua bản phân
tách nghiên cứu của La Laurette và Vilmont, chúng tôi ghi
nhận mấy điểm sau đây:
I. Về nguồn gốc: 1/. Tài
liệu cho thấy Cao Đài không phải do Pháp tạo ra hay xúi
giục, chỉ đạo chủ động như một dư luận giải thích quen thuộc
dựa vào sự kiện nhiều người lập ra Cao Đài là viên chức
Pháp, thậm chí viên chức pḥng nh́ rồi suy diễn là Pháp chủ
động.(ct.1). Trong bài, hai tác giả đă vạch ra rất nhiều thủ
đoạn của những người cầm đầu Cao Đài luôn luôn đặt nhà cầm
quyền Pháp vào thế kẹt, bị động (đứng trước sự việc đă rồi)
hoặc bắt buộc phải dè dặt v́ biết rơ những móc nối liên hệ
của Cao Đài với nhiều nhân vật có uy tín quyền thế trong
Hành Pháp và Lập Pháp, với các tổ chức bảo vệ nhân quyền ở
Pháp... ... Do đó, dựa vào tài liệu của La Laurette và
Vilmont, có thể nói Cao Đài là một đạo do người Việt Nam ở
miền Nam sáng lập ra và chủ động trong việc điều hành tổ
chức thời kỳ đầu.
Ct.1/- Hai quan chức cao cấp của
thực dân Pháp nhận định: . Cao Đài là đạo do người Việt
Nam ở miền Nam sáng lập ra. Bản án Cao Đài năm 1978 do
chính quyền cộng sản Việt Nam ban hành th́ viết: Sự ra
đời của giáo phái Cao Đài có một quá tŕnh chuẩn bị và đạo
diễn của bọn thực dân Pháp, mà trực tiếp chỉ đạo là những
tên t́nh báo Pháp Bomet, Latapie, thống đốc Nam kỳ LeFol. Ư
đồ của Pháp dùng mê tín thần quyền (thuật chiêu hồn của Ngô
Văn Chiêu chủ trương, sau này gọi là cơ bút) để ru ngủ hướng
dẫn khối nông dân yêu nước đi vào con đường thủ tiêu đấu
tranh cách mạng, đồng thời ngăn chặn ảnh hưởng của chủ nghĩa
Cộng sản xâm nhập vào khối nông dân Việt Nam.). So sánh
02 tài liệu của người Pháp (1933) và cộng sản (1978) th́
giáo sư Trung tin vào tài liệu của Pháp. Chúng tôi cũng
không tin vào Bản Án Cao Đài của cộng sản....Bộ máy nghiên
cứu của cộng sản cũng không phân biệt được pháp môn của Ngài
Chiêu và ĐĐTKPĐ độc lập nhau.
Đoạn cùng trang 258:
II/. Về ư nghĩa: Bản nghiên cứu đưa ra hai ư nghĩa
chính:
1/. Về xă hội: Đạo Cao Đài ra đời nhằm đáp lại
những khát vọng xă hội (t́m cho đời sống một ư nghĩa do các
ư thức hệ hay tôn giáo thỏa măn; và một hội nhập xă hội theo
một nếp sống cộng đồng nào đó) từ một hoàn cảnh trống rỗng
hay thiếu xót mà các tôn giáo, ư thức hệ hiện có không đáp
ứng được đầy đủ.
2/. Về chính trị: Đạo Cao Đài cũng
nhằm đáp lại những khát vọng quốc gia (độc lập dân tộc, làm
chủ về mọi mặt cuộc đời của ḿnh trên đất nước ḿnh). Trong
hoàn cảnh thuộc địa Cao Đài nhằm tạo ra "một quốc gia trong
một quốc gia," dựa vào Tây mà chống Tây. Hai tác giả cho
thấy những biểu lộ của Cao Đài về mặt này có nhiều xu hướng,
nhiều mức độ. Từ xu hướng âm mưu chống Pháp rơ rệt và quyết
liệt như của Phạm Công Tắc, (ct.2) đến những biểu lộ nhẹ
nhàng, mang tính chất thỏa măn tâm lư của kẻ muốn có quyền
hay làm chủ trong hoàn cảnh lệ thuộc người ngoài.
Ct.2/- Hai quan chức cao cấp của thực dân Pháp nhận định:
. Hộ Pháp Phạm Công Tắc chống Pháp quyết liệt. Bản án
Cao Đài lại nhận định rằng: Đức Hộ Pháp là tay sai của Pháp
là phản bội tổ quốc... giáo phái Cao Đài Tây Ninh do những
người cầm đầu dẫn dắt trong nửa thế kỷ qua, là một quá tŕnh
liên tục lợi dụng khối quần chúng tín đồ và những người cầm
đầu nối tiếp nhau làm tay sai cho các đế quốc xâm lược nước
ta, đă làm hoen ố thanh danh Đạo. Vậy sự thật thế nào?
Năm 1978 cộng sản lên án Đức Hộ Pháp để tịch thâu tài sản
tôn giáo và cấm ĐĐTKPĐ không cho hành đạo. Năm 2006 cộng
sản đạo diễn cho chi phái Hội Đồng Chưởng Quản rước liên đài
Đức Hộ Pháp từ Nam Vang (campuchia) về Ṭa Thánh Tây Ninh
(Việt Nam). Việc nầy góp phần đưa cộng sản ra khỏi danh sách
CPC (là những quốc gia cần theo dơi đặc biệt về nhân quyền
và tự do tôn giáo) để vào WTO.
Qua 02 sự việc trên
cho thấy bản chất thật của cộng sản.
Trang 270: Đạo
Cao Đài không trực tiếp chủ trương tranh đấu chính trị hay
đề ra một cải cách xă hội nào, nhưng lại tạo được một chỗ
đứng cho nhiều tầng lớp trong một tổ chức, cơ chế riêng coi
như của ḿnh bên cạnh khuôn khổ cơ chế xă hội do người Pháp
áp đặt mà ít nhiều họ đều bất măn, chống đối. Nói cách
khác, Cao Đài phục hồi được phần nào nề nếp tự trị của làng
xă ở một qui mô rộng lớn hơn, trong đó người có vai tṛ lănh
đạo được làm lănh đạo, người cần được lănh đạo có người lănh
đạo, thực hiện được điều mà người Pháp (La Laurette,
Vilmont) gọi là "một quốc gia trong một quốc gia." Đây là
một tổ chức quần chúng đông đảo và sớm hơn cả. Những người
theo Cao Đài nghĩa là vào một tổ chức quần chúng có lănh
đạo, nghi thức tương trợ xă hội, cảm thấy như "được hội nhập
về mặt xă hội." Nhưng chỉ sau một thời gian, những yêu cầu
lớn lao về chính trị xă hội của cả nước đ̣i hỏi những thay
đổi triệt để, những h́nh thức tranh đấu trực diện để thực
hiện những thay đổi đó. Ư thức hệ Cao Đài trong chức năng
"hội nhập" mang tính chất bảo thủ không thể đáp ứng được
những đ̣i hỏi lớn lao kể trên. @@@
Chúng tôi xin
cảm ơn Giáo Sư Trung đă có công giới thiệu Đạo Cao Đài trong
tác phẩm nghiên cứu rất đồ sộ. Những đánh giá về Đạo Cao Đài
của vị giáo sư khả kính từng tham gia giảng dạy tại Đại Học
Cao Đài rất đáng để người đạo suy nghĩ và làm rơ. Chúng tôi
xin phép thưa rằng: những nhận định trên cho thấy rằng Giáo
Sư cũng như những nguời trước đây nghiên cứu về Đạo Cao Đài
chưa nh́n ra cuộc cách mạng NHƠN NGHĨA của Đạo Cao Đài đă
thực hiện để tạo lập và xây dựng nên vùng Châu Thành Thánh
Địa.
Cuộc cách mạng nhơn nghĩa có 03 bước: đại hùng,
đại lực và đại từ bi. Giáo sư thấy được 02 bước đại hùng và
đại lực nhưng không thấy bước đại từ bi nên kết luận: không
đáp ứng được yêu cầu lớn lao của cả nước. Tại sao không thấy
được bước đại từ bi? Bởi v́ các cuộc cách mạng bằng giáo
gươm, súng ống trong xă hội đi đôi với bạo lực cũng có 03
bước: đại hùng, đại lực và đại ác. Hai bước đầu th́ giống
nhau nên giáo sư thấy c̣n bước thứ ba th́ giáo sư quen thấy
diện đại ác nên chỉ nghĩ có một diện đó, v́ vậy không thấy
diện đại từ bi.
Đại ác là nó tự cho là đúng rồi tŕnh
bày và dùng vũ lực bắt buộc mọi người phải tuân theo nó.
Cộng sản là bậc thầy của chữ nghĩa nên gọi đó là bạo lực
cách mạng để đánh lừa công luận. C̣n đại từ bi cũng tự
cho là đúng và tŕnh bày với mọi người rồi để cho họ tự do
lựa chọn, không ép buộc ai phải làm theo dưới mọi h́nh thức.
Đại từ bi cho biết cái đúng, cái sai rơ ràng nhưng tôn trọng
sự lựa chọn của từng người. Cách mạng nhơn nghĩa: Lành
dữ hai đường vừa ư chọn. Đó là đại từ bi. Cách mạng vũ lực:
Không theo ta là kẻ thù của ta. Đó là đại ác. Giáo sư
quen thấy đường đại ác mà không nhận thấy đường đại từ bi
cũng như bao nhiêu người khác cũng là lẽ thường t́nh. Hơn
nữa Đạo Cao Đài là một tôn giáo hoàn cầu nên từ suy nghĩ đến
hành động phải đáp ứng được cả hai diện: quốc gia và thế
giới. Chính do nơi thấm nhuần quan điểm cách mạng bằng
BẠO LỰC và phương tiện tiến hành cách mạng đi liền với vũ
khí nên các vị tưởng rằng đó là phương pháp duy nhất chớ
không ngờ rằng phương pháp cách mạng của Đạo Cao Đài hoàn
toàn khác. Đó là thực thi NHƠN NGHĨA để tiến hành cách mạng.
Nếu không có quan điểm cách mạng bằng nhơn nghĩa th́ làm sao
Đạo Cao Đài qui nhơn loại về một mối theo ư chỉ của Thượng
Đế?
Thượng Đế không làm việc theo kiểu đề ra cứu
cánh rồi khoán trắng cho môn sinh. Ngài chỉ dạy công thức và
phương pháp tiến hành để đạt được cứu cánh. Thượng Đế không
phó thác cuộc cách mạng do Ngài bày ra cho sự may rũi, con
đường Ngài vạch ra có khi nhơn loại không thấy đặng nhưng
chắc chắn là nhơn loại đến đặng. Bằng cớ là cuộc cách mạng
đă làm xong mà một phần lớn trí thức hiền nhân trong và
ngoài tôn giáo chưa nhận ra. Rất nhiều người tin theo đạo đă
tham gia thực hiện cuộc cách mạng nhơn nghĩa mà chưa cảm
nhận rơ được. Đó là do nơi áp lực của thực dân Pháp và gia
đ́nh trị Ngô Đ́nh Diệm... mà ra.
Đạo Cao Đài đă
lập một quốc gia trong một quốc gia ngay trước mắt thực dân
Pháp. Người Pháp cũng như các trí thức khác vốn đă
quen với quan niệm làm cách mạng là phải có lực lượng vũ
trang và mục đích cuối cùng là phải nắm lấy chánh quyền. Các
vị không thể h́nh dung rằng
[COLOR="rgb(139, 0, 0)"]cuộc cách mạng bằng NHƠN NGHĨA của
Đạo Cao Đài không nhằm chiếm lấy chánh quyền mà nhằm chiếm
lấy L̉NG DÂN.[/COLOR]
Chiếm lấy ḷng dân bằng cách nào?
Đạo thực hiện 05
chương tŕnh: Gia cư, mưu sinh, giáo huấn, kiến thiết và tôn
giáo để nâng cao dân đức, dân trí và dân sinh. Hội Thánh
kiến tạo, thiết kế rồi phổ biến cho nhơn sanh thực thi trong
tinh thần tự giác, tự nguyện. Hội Thánh chinh phục nhân tâm
bằng chân lư. Khi chân lư đă gieo vào ḷng dân, người dân đă
được nếm mùi vị của nhơn nghĩa, của chân lư th́ không một
thế lực nào có thể tiêu diệt được. Phân tích các việc làm
của Hội Thánh Cao Đài bằng quan điểm cách mạng nhơn nghĩa sẽ
hiểu và thấy sự thật như vậy. C̣n nếu hiểu cách mạng
theo cách dùng bạo lực để xô ngă bạo lực rồi nắm lấy chánh
quyền và tiếp tục dùng bạo lực cai trị đất nước th́ sẽ đi
đến kết luận như Giáo Sư đă viết: . Ư thức hệ Cao Đài
trong chức năng "hội nhập" mang tính chất bảo thủ không thể
đáp ứng được những đ̣i hỏi lớn lao kể trên.
Tại trang
260. Trong một hoàn cảnh bị ngoại bang cai trị dưới chế
độ thuộc địa, tạo ra được một tổ chức quần chúng đông đảo,
tương đối riêng biệt chắc không phải là một điều mà ai cũng
làm được. Lê Văn Trung chỉ thiếu có một điều, và là điều cốt
yếu nhất của một lănh tụ: Ư thức chính trị để đưa tới một
chủ thuyết đường lối chính trị nào đó. @@@
Thưa
giáo sư. Thật ḷng chúng tôi rất hân hoan khi đọc những
ḍng trên. Những nhận xét của giáo sư ngày đêm thôi thúc
chúng tôi t́m ṭi, suy nghĩ để làm rơ vấn đề giáo sư cho là
c̣n thiếu.
Là một người theo công giáo. Giáo sư từng
nhận định rằng:
Vatican đánh rắm cũng thơm
làm cho nhiều người khó chịu là đương nhiên. Nhưng các sự
thật đă xăy ra và đang xăy ra trong Ṭa Thánh Vatican cho
thấy cái nh́n nghiêm túc của giáo sư về giáo hội. Vụ lạm
dụng t́nh dục hàng ngàn trẽ em dẫn đến bê bối tài
chánh...làm cho Liên Hiệp Quốc lên tiếng đề nghị Vatican
cung cấp hồ sơ chắc là vẫn c̣n thơm với nhiều người.
C̣n với Đạo Cao Đài Giáo sư mở hướng t́m hiểu Đạo Cao Đài
theo quan điểm xă hội học là xem xét nguồn gốc xă hội nào đă
thúc đẩy nó nên h́nh và khi ra đời nó đóng góp được ǵ cho
xă hội (mà không lấy học thuyết, giáo lư tôn giáo làm trọng
tâm) nên nhiều người cho rằng giáo sư ám sát tôn giáo nhưng
với chúng tôi th́ không nghĩ vậy. Giáo lư, tín điều là
việc quan trọng với người đạo. C̣n Đạo đó đóng góp được ǵ
cho đời, cho quốc gia xă hội chính là thước đo giá trị của
tôn giáo đó. Cái giá trị tôn giáo (cũng như con người) không
phải ở lời nói là ở việc làm.
May thay Đức Hộ Pháp
đă lo điều đó nên năm 1956 sau khi đất nước bị chia đôi Nam
Bắc Ngài cực lực phản đối việc cụ Hồ và cụ Ngô cậy vào ngoại
bang để gây cảnh chiến tranh nồi da xáo thịt. Ngô Đ́nh Diệm
đă khủng bố quan điểm đó và Ngài đă phải lưu vong sang
Campuchia... từ đó đưa ra Chính Sách Ḥa B́nh Chung Sống
(26-03-1956) kêu gọi hai bên thi đua nhơn nghĩa, không cậy
vào ngoại bang để giải quyết... đường lối Ḥa B́nh Chung
Sống từng bước đi vào xă hội. Bốn chữ H̉A B̀NH CHUNG SỐNG đă
được thực hiện mà Neson Mandela ở Nam Phi là một điển h́nh.
Cộng sản nói rất hay nên mới lôi cuốn được quần
chúng, lôi cuốn được trí thức. Nhưng qua sự mà sát của thời
gian, sự kiểm tra từ thực tế nhân loại đă đúc kết rằng: Chưa
có đảng phái nào hứa nhiều mà thực hiện KHÔNG CÓ G̀ như cộng
sản.
Tôn giáo mà sống trong tháp ngà rồi dùng mỹ từ
tu hành thuần túy để sống kư sinh vào xă hội th́ chưa đáng
là tôn giáo chân chính. Tôn giáo phải có đóng góp cho xă hội
tiến bộ cũng như chia vui sớt nhọc với nhân quần xă hội mới
đáng mặt là tôn giáo chân chính.
Sự đóng góp của Đạo
Cao Đài từ khi nó hiện sinh chính là CÁI GÁNH ĐỜI mà Đức Hộ
Pháp phải gánh, Hội Thánh phải gánh. Cái gánh đời của Đức Hộ
Pháp phải gánh là từ chánh giáo của Đức Chí Tôn dạy Hội
Thánh thực hiện cuộc cách mạng bằng nhơn nghĩa tạo lập ra
một quốc gia trong một quốc gia để làm khuôn mẫu cho nhân
loại. Đến năm 1956 Ngài công bố Cương Lĩnh Ḥa B́nh
Chung Sống với công thức: Do Dân – Phục Vụ Dân – Lập Quyền
Dân. Cương lĩnh thể hiện dùng tinh thần H̉A B̀NH để thiết kế
việc CHUNG SỐNG. Nó chỉnh lư chánh sách Chung Sống Ḥa
B́nh... v́ thiết kế từ vật chất CHUNG SỐNG để kiến tạo tinh
thần H̉A B̀NH. Thực tế cuộc sống đă chứng minh rằng: từ khi
con người hiện sinh và biết hiệp đồng nhau thành quần thể
th́ đă chung sống với nhau nhưng chẳng hề có ḥa b́nh. Nghĩa
là công thức chung sống ḥa b́nh đă thất bại từ lâu rồi nay
có muốn làm mới để xài cũng không thể chi thành công.
Một điều quan trọng nữa là công thức LẬP QUYỀN DÂN. Đây là
công thức mà Đạo đă thực hiện thành công nên đem đóng góp
cho nhân quần xă hội.
Tóm lại: Ḥa B́nh Chung Sống
hay Lập Quyền Dân chính là giải pháp của Đạo xây đời rất
thực tế. Đó chính là thước đo giá trị Đạo Cao Đài theo hướng
xă hội học giáo sư đề ra. Đó là việc rất nghiêm túc và chánh
đáng. Tôn giáo chân chính phải đủ sức và đủ sáng để tạo lập
giá trị của ḿnh và để quyền nh́n nhận cho nhân loại. Cho
nên chúng tôi không tin rằng giáo sư ám sát tôn giáo mà nghĩ
rằng giáo sư muốn tôn giáo phải chứng tỏ giá trị ḿnh là làm
được ǵ trước khổ cảnh của nhân loại.
Người chơi cờ
nào cũng biết rằng có lúc phải lùi một nước cờ hay nhiều
nước cờ để thắng cả bàn cờ. Việc chơi mà c̣n có thể rút ra
được bài học như thế huống chi việc Đạo là việc quan hệ đến
vận mạng nhân loại lẽ nào lại được phép háo thắng hay khinh
xuất. Người lănh đạo tôn giáo chắc chắn là phải tự thắng
tánh háo thắng và khinh xuất. Trong bàn cờ thế sự có khi
phải chấp nhận lùi một bước để tiến lên rất nhiều bước và
thực hiện cho xong cứu cánh.
Cũng như Thị Kính nếu
quyết chí tranh phải quấy với Thị Mầu, với quan chức hương
thôn, tranh thắng tức khắc với thị phi của người đời... th́
bà sẽ thắng, chắc chắn thắng. Bà chỉ cần phơi bày sự thật
rằng bà là nữ nhân th́ làm sao là cha đứa trẻ trong bụng Thị
Mầu... cái tất thắng đến tức khắc. Nếu bà thắng khi c̣n sống
th́ chỉ thắng có một lần và nhân loại không có Đức Quan Thế
Âm. Bà chọn cái thắng nhiều lần là thắng khi xa rời cơi thế
để nhân loại có Đức Quan Thế Âm. Nhân loại có Đấng thiêng
liêng là hiện thân cho công thức: từ ḥa và nhẫn nhục rất
cao cả.
Những người trí thức đương thời có làm việc
với Ông Lê Văn Trung đều có chung nhận xét rằng ông là người
thâm trầm kín đáo, thoạt nh́n có khi thấy như hờ hửng mà kỳ
thực là rất ư vị, sâu xa... Ông biết rằng người Pháp đă nhận
định Đạo Cao Đài lập quốc gia trong quốc gia th́ họ cũng đă
định được cái tinh thần của quốc gia đó hoàn toàn không có
lợi cho công cuộc thực dân của họ. Đạo kêu gọi đoàn kết,
thương yêu để phát triễn là đại kỵ với thực dân hay độc tài.
Lúc nào họ cũng muốn gây chia rẽ, ghét lẫn và oán thù đặng
dân chúng tự suy yếu, dân chúng suy yếu th́ dễ bề cho độc
tài hay thực dân cai trị. Ông biết rằng Đạo Cao Đài chỉ cần
một sơ hở nhỏ là thực dân Pháp sẽ tiêu diệt tức khắc.
Ông Lê Văn Trung khi c̣n là Nghị Viên Hội Đồng Quản Hạt
Nam Kỳ đă làm cho thực dân Pháp thất bại khi muốn đánh thuế
đất theo lục hạng điền. Ông cũng là người đứng ra cổ xúy cho
việc thành lập trường Nữ Học Đường đầu tiên ở Việt Nam.
Nhà báo Diệp Văn Kỳ nhận định việc lập Nữ Học Đường: Bạo
gan thật, tiên kiến thật, v́ Chánh phủ lúc bấy giờ, cho việc
ấy là một việc chưa hợp thời, lại trái với phong tục cũ kỹ
của Annam, nên chi tuy là không ngăn cấm, song cũng chẳng
chịu xuất công nho ra làm chi phí, mà chỉ để cho những người
xướng xuất mở cuộc lạc quyên, góp của công chúng, cất lên
được mấy ṭa nhà đồ sộ mà chúng ta c̣n thấy ở đường Le Grand
de la Liraye; ṭa nhà ấy đă đào tạo ra biết bao nhiêu nhơn
tài trong nữ giới.
Sau đó ông c̣n hiên ngang đọc một
bài diễn văn yêu cầu chánh phủ, lấy một phần số tiền công
nho phụ trội của tất cả các làng khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh, đặng
lập ra tại Saigon một cái Hội Quán gọi là "La Grande Maison
Commune Annamite" - Nhà Đại Đồng Của Người An Nam... Khi
c̣n ở chốn quan trường Ngài đă ư thức về giống ṇi như
vậy... nhưng thấy sức ḿnh như thằn lằn xô cột đá nên chán
năn lao vào con đường ăn chơi phóng túng nghiện cả á
phiện... thế mà khi biết được ư nghĩa mối đạo Ngài bỏ tất cả
(trong 24 giờ) để cống hiến. Cái ư thức về đạo, về trách
nhiệm được Thượng Đế giao phải mạnh mẽ thế nào mới có hành
động dứt khoát đến thế. Như vậy người Pháp cân nhắc ắt hẳn
hiểu rằng tổ chức lập quốc của Ông Trung không có lợi cho
họ.
Binh pháp dạy: Biết người, biết ta trăm trận trăm
thắng. Ông Lê Văn Trung biết Đạo, biết trách nhiệm và biết
thực dân Pháp... Ngài từng than thở với bổn đạo rằng: "Em
ôi! Thân của Qua mất c̣n bao quản, luật Đời chỉ cản ngăn xác
thịt, chớ không buộc trói được tinh thần. Qua lo là lo gánh
nặng đường xa, không người đồng chí, Qua c̣n đây th́ chẳng
nói ǵ, chớ mai kia mốt nọ Qua mất rồi th́ thương cho con
cái của Thầy phải chịu liu chiu lít chít".
Là một
người từng đối đầu với thực dân Pháp để binh vực cho dân
chúng, ông Lê Văn Trung từng biết áp lực khủng khiếp của
Pháp. Giờ Thượng Đế giao trọng trách cho ông đứng ra để mở
mang nền QUỐC ĐẠO ông biết nó quan trọng hơn tất cả các việc
ông trăi qua rất nhiều lần. Ông biết giá trị của đạo với
phần nhân loại đang bị đày đọa, đang bị nghèo nàn dốt nát
bao vây cuộc sống, nếu sơ sẩy là hậu quả không thể lường hết
được và ông thành tội nhân thiên cổ. Ông Ư THỨC ĐẦY ĐỦ trọng
trách nên che bớt cái sáng của ḿnh đi. Đạo Đức Kinh
chương 28 viết:
Tri kỳ hùng, Thủ kỳ thư. Vi thiên hạ khê... (Biết như con
trống, sống như con mái, làm khe nước cho thiên hạ). Tri
kỳ bạch, Thủ kỷ hắc, Vi thiên hạ thức... (Biết trắng, giử
đen, làm khuôn mẫu cho thiên hạ...) Tri kỳ vinh, Thủ kỳ
nhục, Vi thiên hạ cốc... (Biết vinh, giữ nhục làm hang
sâu cho thiên hạ)
Chương 41 viết:
...Cố kiến ngôn hữu chi, (người xưa nói) Minh Đạo nhược
muội, (sáng về đạo dường như tối tăm,) Tiến Đạo nhược
thối...: (tiến về Đạo th́ dường như thối lui...)
Chương 52 viết:
Kiến tiểu viết minh, (Thấy được chổ tế vi là sáng) Thủ
nhu viết cường, (Giữ được mềm yếu là mạnh) Dụng kỳ quang,
(Dùng cái sáng của Đạo) Phục quy kỳ minh, (Trở về cơi
sáng của ḿnh) Vô di thân ương, (thân không sợ tai ương)
Thị vi tập thường. (Đó gọi là sáng gấp hai)
Ông Trung có học Đạo Đức Kinh hay không mà sống như
thế?
Tóm lại ông biết rơ hết và phải giả dại qua
ải chớ tranh hơn thua với thực dân Pháp để họ diệt Đạo hay
sao? Nhịn thua một nước cờ chưa phải là thua bàn cờ. Bằng cớ
là sau đó Đạo vẫn thực thi được chánh giáo và phát triễn đến
ngày nay. Giáo sư đă nh́n vào nước cờ nhịn thua mà viết
rằng: ...Lê Văn Trung chỉ thiếu có một điều, và là điều
cốt yếu nhất của một lănh tụ: Ư thức chính trị để đưa tới
một chủ thuyết đường lối chính trị nào đó. Cũng là điều hiểu
được. OK. Ông Lê Văn Trung tranh thắng một nước cờ mà
thua cả bàn cờ th́ thắng nước cờ ấy có nghĩa ǵ đâu (mà c̣n
là một tội đồ nữa là khác). Ông chịu lép một nước cờ mà Đạo
thực hiện được chương tŕnh theo chánh giáo của Đức Chí Tôn
th́ người đời có nh́n vào nước cờ nhịn thua mà chê bai cũng
là lẽ thường. C̣n với người đem Đạo Đức Kinh (là một hệ
thống giá trị khác hệ giá trị của Mác, Lê- Nin, Hồ Chí
Minh...) ra soi chiếu người ta sẽ kính trọng khí tiết của
Ngài hơn. Đó là nói về lư thuyết. C̣n trên thực tế
khi ông Lê Văn Trung mất nh́n số người than khóc, tiếc
thương và t́nh nguyện để tang cho ông chính là thước đo giá
trị của ông trước nhân quần xă hội. Dân tự nguyện thờ ai th́
đó là người được ḷng dân. Dân thờ ai th́ đó là chân lư.
Nhà báo Diệp Văn Kỳ viết: Ông Lê Văn Trung đă làm
được cái ǵ? Điều đó chưa biết. Chúng tôi chỉ biết rằng
từ hôm ông chết đến nay, ở Ṭa Thánh Cao Đài Tây Ninh, số
người mỗi ngày đến chịu tang, lấy muôn mà kể. Già trẻ, bé
lớn, đàn ông, đàn bà ở Lục Tỉnh, ở Nam Vang, ở Lèo, thảy đều
thương tiếc, khóc than, chẳng khác nào con mất cha mẹ. Nếu
như có thể lấy những "Chuôn" vải trắng bịt trên đầu để làm
thước đặng đo sự nghiệp, công đức của một người quá văng,
th́ ta có thể nói rằng sự nghiệp, công đức của Ông Lê Văn
Trung là lớn nhất ở Nam Kỳ nầy vậy. Trái lại, dầu cho có
ai bảo rằng sự nghiệp ngưỡng mộ ấy đều do ở điều mê tín tàm
vơ mà sanh ra, th́ họ cũng phải công nhận rằng đó là một cái
tâm lư quần chúng cần phải nghiên cứu, là một "việc xă hội"
cần phải điều tra. Muốn nghiên cứu tâm lư ấy, muốn điều
tra "việc xă hội" ấy, th́ tôi tưởng chẳng chi hay hơn là xét
cho rơ lai lịch của người đă đào tạo ra tâm lư ấy và "việc
xă hội" ấy.
Hằng năm lễ kỷ niệm ngày ông bỏ xác phàm
được tổ chức long trọng và người đạo lẫn đời nhiều nơi về dự
đó chính là công nghiệp của ông. Nếu ông thiếu ư thức như
giáo sư viết th́ chẳng lẽ nhân loại lầm lẫn mà tôn vinh “ông
thiếu ư thức” đông và lâu đến vậy. Chúng tôi không tin
ông Diệp Văn Kỳ lầm và một phần nhân loại như thế lầm lẫn
nên mạo muội nghĩ rằng do giáo sư chưa hiểu đúng hành tàng
của Ông Lê Văn Trung nói riêng và cuộc cách mạng nhơn nghĩa
nói chung. Nghĩa là giáo sư đă đem một hệ thống giá trị khác
để hiểu về ông Lê Văn Trung cũng là chuyện thường t́nh.
Ông Lê Văn Trung làm chưa xong th́ đă măn phần nên đă có Đức
Hộ Pháp kế nghiệp. Đức Hộ Pháp có đầy đủ hiểu biết để thực
hiện việc LẬP MỘT QUỐC GIA THEO KHUÔN MẪU CAO ĐÀI và Ngài
cũng không cần rao hàng. Bởi v́ Ngài không chủ trương dùng
súng đạn để giải quyết bất đồng nên cũng không muốn thực dân
Pháp hay Ngô Đ́nh Diệm dùng súng ống diệt Đạo. Ngài thực thi
xong đường hướng lập quốc bằng nhơn nghĩa của Đức Chí Tôn
chỉ dạy xong th́ để đó. Cái gốc đă vững bền th́ cái ngọn
tươi tốt chỉ c̣n là thời gian. Rừng xanh đă nên h́nh lo chi
thiếu củi. Trong cuộc đời cách mạng của ông Phạm Công Tắc có
lắm khi ông phải đem mục tiêu phụ lên che chắn cho mục tiêu
chính để tồn tại (thư gởi Bắc Tông Đạo năm 1958).
Đức Chí Tôn gánh cả Đạo và Đời. Vậy mối đạo do chính Ngài
làm chủ cũng phải gánh hai cái gánh Đời và Đạo. Đức Hộ Pháp
là Giáo chủ tại thế và Hội Thánh thay thân cho Thầy Trời
cũng phải gánh cả 02 gánh Đạo và Đời. Thư gởi Bắc Tông Đạo
ngày 29-4-1958. Đức Hộ Pháp nói rơ: Trước áp lực của Pháp
Ngài phải đánh tiếng Đạo Cao Đài là Qui Tam Giáo Hiệp Ngũ
Chi...
Đại Từ Phụ, lại chỉ dạy rơ rằng: Đạo Cao Đài
là Nho Tông chuyển thế, nên nói rơ Đạo Cao Đài là Quốc Đạo
của ta th́ hiển nhiên ḿnh đă cố tâm khai trước thiên hạ
rằng ḿnh muốn phục cựu, rơ ràng c̣n chối căi với ai đặng
nữa. V́ vậy mà Pháp mưu toan tiêu diệt ḿnh là đúng lư...
.... Chính ḿnh phải tự hiểu lấy ḿnh rằng: Đứng trước một
kẻ thù nghịch của ḿnh đủ quyền năng, đủ thế lực mưu hại lại
ḿnh mà dám vỗ ngực xưng tên rằng ḿnh là kẻ thù địch của
họ... th́ họ t́m phương hại lại ḿnh là đúng, c̣n than thở
trách móc mà làm ǵ. Dầu rằng ḿnh biết lẽ ấy; nên đă đề
xướng ra thuyết: QUI TAM GIÁO, HIỆP NGŨ CHI đặng làm cho dịu
bớt t́nh thế. Nhưng cũng không đủ phương bào chữa. Và cũng
v́ nơi đó mà chính Qua đủ đức tin chịu nổi khổ hạnh đặng
tranh đấu vượt qua các trở lực. Lịch sử nhân loại chứng
minh rằng khi Vơ Vương tiến binh chiếm nhà Thương th́ Bá Di
và Thúc Tề nhận xét rằng: kẻ bạo thay cho kẻ bạo nên hai
người rũ nhau đi ở ẩn. Hai người hiền sĩ ấy muốn rằng
nhân nghĩa thay cho bạo cường mới đáng là cách mạng. Những
văn bút đời sau chê trách 02 vị cũng nhiều và khen tặng,
kính phục hai vị hiền sĩ cũng lắm. Chê cũng có lư để chê,
khen cũng có lư để khen. Nhưng điều quan trọng là những
người cùng tâm tư: muốn đem nhân nghĩa thay cho bạo cường
chưa có công thức để thực hiện. Điều thiếu đó lâu dài đến độ
nhân loại gần như quên hẳn ước muốn của 02 vị, không c̣n tin
rằng có công thức xây đời bằng nhơn nghĩa. Con người là
sản phẩm của giáo dục. Giáo án học đường và xă hội dạy cho
nhân loại rằng cách mạng đi đôi với vũ khí và bạo lực sát
nhơn và coi đó là con đường duy nhất. Giáo dục nhồi nhét
thét rồi không nghĩ rằng có cách mạng không cần vũ khí và
bạo lực. Nền giáo dục mù ḷa đă tạo ra hàng hàng lớp lớp
người từ thế hệ nầy sang thế hệ khác thành những người khiếm
khuyết kiến thức măn tính. Giáo dục mù ḷa tạo nên những
người khiếm thị bẩm sinh th́ không thế nào biết đến màu sắc
cỏ cây...cũng như không thể h́nh dung rằng có cách mạng bằng
nhơn nghĩa. Nhà Châu được tiếng là nhơn nghĩa nhưng cũng
phải dùng đến bạo lực và chiến tranh để thực hiện. Trong
B́nh Ngô Đại Cáo Nguyễn Trăi tiên sinh viết:
Lấy nhơn nghĩa thắng hung tàn, Đem chí nhân thay cho
cường bạo...
Về nguyên tắc là chí lư. C̣n thực tế chế độ nhà hậu
Lê vẫn không thể hiện cho nhơn nghĩa và chí nhân nên mới
tiêu vong. Ngay từ khi B́nh Định Vương Lê Lợi c̣n sống Ngài
đă giết hại những công thần từng chung vai sát cánh với Ngài
khi chiến đấu. Giáo gươm giết kẻ thù giờ quay lại giết người
bạn cùng chiến đấu ai dám nói rằng đó là nhân nghĩa? Đó
là vong ơn, bội nghĩa và tàn nhẫn với người cộng sự. Vụ án
Lệ Chi Viên đầy oan trái th́ nhơn nghĩa chổ nào? chí nhân ở
đâu? Cụ Nguyễn Trăi muốn có triều đ́nh nhơn nghĩa, chí
nhơn rồi thành nạn nhơn phải chịu án tru di tam tộc thể hiện
sự bế tắc trong việc t́m kiếm một xă hội nhơn nghĩa.
Nhưng ư tưởng dùng nhân nghĩa để thay đổi xă hội có chăng là
từ trong tôn giáo mà thôi. Phật Giáo, Tiên Giáo, Nho Giáo,
Công Giáo... đều là những tôn giáo muốn dùng nhơn nghĩa để
xây dựng xă hội. Xét về phương diện xă hội th́ các tôn giáo
đó đă góp phần xây dựng nên bác ái và công bằng trong xă
hội. Nhưng do tŕnh độ của nhân loại nên các v́ giáo chủ
chưa thể đưa ra công thức xây dựng thế giới đại đồng. Chưa
thể tạo lập MỘT QUỐC GIA TRONG MỘT QUỐC GIA để làm mẫu mực
cho nhân loại.
Từ ngày hiện sinh nhân loại ăn lông ở
lổ, rồi tiến đến văn minh nông nghiệp, văn minh công nghiệp,
điện và điện tử rồi ngày nay là thời đại internet. Mỗi thời
kỳ văn minh đều có nền tảng sức mạnh khác nhau. Khởi thủy
dùng sức mạnh của cơ bắp của con người, rồi tiến lên biết
dùng đến sức mạnh của gia súc. Tiến đến dùng sức mạnh của
vật chất là các động cơ đốt ngoài (máy chạy bằng hơi nước
hay than...) rồi động cơ đốt trong đến sức mạnh của ḍng
điện, đến nguyên tử, hạt nhân...và ngày nay con người làm
việc hay liên lạc nhau qua vi tính (internet).
Internet không cần đến súng đạn mà cần đến sự hiểu biết, cần
tri thức. Như vậy chân lư có phương tiện phổ biến rất nhanh.
Khi chân lư đă được chứng minh và đưa lên net th́ không ai
có thể tiêu diệt nó được.
Đến Tam Kỳ Phổ Độ th́ nhân
loại đă tiến đến năm châu chung chợ, bốn biển chung nhà nên
Thượng Đế giáng trần chỉ dẫn công thức và dạy lập ra bộ máy
thực hiện cuộc cách mạng nhơn nghĩa.
Lẽ ra câu hỏi
cách mạng là ǵ phải được nêu ra trước tiên nhưng v́ tính
chất trực diện của bài viết nên đến đây xin được nêu ra.
Cách mạng có 02 diện cách mạng bản thân và cách mạng xă hội.
Bản thân mỗi người có thân và tâm nên cách mạng bản thân
c̣n được gọi là cách mạng thân tâm. Cách mạng thân tâm diễn
ra trong mỗi con người nên tùy vào đức tin, hiểu biết mà
thực hiện. Thế nào là xă hội? Quan niệm thế nào là xă
hội vẫn không ngừng thay đổi. Chúng tôi gọi chung xă hội lớn
hay nhỏ cho đến cả thế giới đều là xă hội. Có nhiều cách
giải thích hay định nghĩa thế nào là cách mạng xă hội. Chúng
tôi chọn định nghĩa của ông Nghiêm Xuân Hồng:
Cách mạng là sự thay đổi lớn lao có sự tham gia của quần
chúng.
Hiểu như vậy th́ trong lịch sử nhân
loại luôn luôn có 02 đường lối cách mạng diễn ra cùng một
lúc. Đó là cách mạng theo đường lối ôn ḥa và cách mạng theo
đường lối vũ lực. Cách mạng ôn ḥa thường do các nhà tôn
giáo thực hiện bằng nhơn nghĩa. Các nhà chánh trị, quân sự
thực hiện cách mạng bằng vũ khí và bạo lực. Cuộc cách mạng
của các nhà tôn giáo theo con đường đại hùng, đại lực và đại
từ bi. Cách mạng của các nhà chánh trị và quân sự theo con
đường: đại hùng, đại lực và đại ác. Hai bước đầu giống nhau
chỉ khác ở bước thứ ba. (i)
Ông Huỳnh Ngọc Chênh
trong năm 2013 có đăng trên blog một bài t́m hiểu về Sĩ Đạt
Ta và Hồ Chí Minh. Khi so sánh hai nhân vật nầy với nhau ông
có e ngại rằng ḿnh sẽ bị ném đá (may mắn là ông không bị
ném đá).... Nhưng điều đó cho thấy giữa đạo và đời c̣n rất
nhiều khoản cách nên các trí thức trong xă hội c̣n e dè như
thế cũng là thường.
Con đường đại từ bi gần như vô
h́nh vô ảnh mà đa số khách trần chỉ thấy con đường đại ác.
Những vị không hài ḷng với cách mạng bằng đại ác cũng có
nhiều người chủ tâm quan sát t́m hiểu cách mạng tôn giáo
nhưng không làm rơ được bước đại từ bi.
Trong Đạo
Đức Kinh của Lăo Tử ông phân tích rằng có 02 cách trị an
thiên hạ: Trị bằng vô vi và trị bằng hữu vi. Ông cũng nói rơ
vô vi th́ khó làm, hữu vi th́ dễ làm. Theo chúng tôi hiểu
con đường vô vi chính là con đường cách mạng của các nhà tôn
giáo. Con đường hữu vi chính là con đường của các nhà chính
trị, quân sự. Nhân loại chuộng cái dễ nên nhân loại phải trả
giá. Cái giá đó là cần thiết cho sự tấn hóa. Ngày nay sự trả
giá sắp đủ (đến hồi kết) nên Đại Từ Phụ đến chỉ dẫn cho nhân
loại thực hiện cuộc cách mạng bằng nhơn nghĩa được viên măn.
Cái thành tựu của nhơn nghĩa th́ dường như là chổ mà thiên
hạ thấy là khiếm khuyết. Đạo Đức Kinh chương 45 viết:
Đại thành nhược khuyết, (Thành tựu mỹ măn dường như dở
dang,) Kỳ dụng bất tệ. (Th́ chổ dùng của nó không hư
được) Đại doanh nhược xung, (Đầy tràn mà dường như trống
không) Kỳ dụng bất cùng. (Th́ chổ dùng của nó vô cùng,)
Đại trực nhược khuất, (Rất ngay thẳng dường như cong queo,)
Đại xảo nhược chuyết, (Rất khéo léo dường như vụng về,)
Đại biện nhược nột....( Rất hùng biện dường như ấp úng...)
(Trang 221 &222. Bản in năm 1992 nhà xuất bản Văn Học. Ông
Thu Giang Nguyễn Duy Cần dịch và b́nh chú) Không phải ngẫu
nhiên mà các nhà nghiên cứu Phương Tây tôn vinh Đạo Đức Kinh là
túi khôn của loài người. Chúng tôi xin trích lại đoạn trên để
quí trí thức đạo tâm quan sát xem cuộc cách mạng NHƠN NGHĨA có
phải là như vậy hay chăng? Khi người da đen ở Châu Phi c̣n bị
kỳ thị họ bị miệt thị bằng mấy chữ LỤC ĐỊA ĐEN. Họ đă nhặc lại
mấy chữ bị ném để vươn lên. Kết quả là ngày nay mấy chữ Lục Địa
Đen đă được nhân loại kính trọng.
Các vị cách mạng tiền
bối chống ách thực dân lúc đầu phản đối chữ quốc ngữ (v́ nhận ra
ư đồ không tốt của thực dân Pháp). Nhưng sau đó các vị thấy chữ
quốc ngữ là một công cụ lợi hại để nâng cao dân trí nên ra sức
truyền bá chữ quốc ngữ và Pháp phải sợ trở lại. Chính cách suy
nghĩ của các cụ đă làm cho nổi sợ đổi chổ. Buổi sơ khai Pháp
nhận định: Đạo Cao Đài lập một quốc gia trong một quốc gia để
diệt Đạo. Ngày nay đạo đă đủ mạnh để hậu tấn nhận ra bài học lập
ra một quốc gia nhơn nghĩa của Hội Thánh rồi đem ra tŕnh chánh.
Tóm lại: Công thức cách mạng bằng nhơn nghĩa là do
Thượng Đế chỉ dạy. Hội Thánh Cao Đài tiếp nhận công thức và
truyền bá cho nhơn sanh hiểu. Công cuộc cách mạng thực hiện đă
xong. Phần nhân loại đón nhận và chấp nhận nó như thế nào là do
nhân loại tự quyết.
Đó là con đường đại hùng, đại
lực và đại từ bi.[/COLOR] @@@
CHÚ THÍCH (i)/- Đức Hộ Pháp bị đày đi Madagascar.
Đức
Hộ Pháp nhiều lần cho biết rằng năm 1941 một số người cho
biết rằng thực dân Pháp định bắt Đức Hộ Pháp và thỉnh cầu
Ngài lánh mặt nhưng Đức Hộ Pháp từ chối.... và Pháp đă bắt
Ngài đày sang Madagascar (Phi Châu). Chúng ta tin Đức Hộ
Pháp nói thật nhưng những người không tin sẽ chất vấn có ǵ
khác nữa không?
Xin thưa thư ngày 02-02-1955 của nhà
báo Nam Đ́nh (Nguyễn Thế Phương) có đoạn: .... Kịp đến lúc
thực dân tấn công Đạo triệt để, Tôi đă không ngại về Ṭa
Thánh nhiều đêm để cùng Ngài dự bị đối phó việc “vây Ṭa
Thánh” và “khám xét giấy tờ” (1936). Việc phải đến đă
đến. Vài hôm sau, Ngài xuống Thánh Thất Chợ Lớn. Chính
tôi đă khẩn khoản với Ngài suốt 02 đêm trường, để yêu cầu
Ngài lánh mặt đừng để bị bắt, bị đày. Ngài cương quyết với
khẩu hiệu “tử v́ đạo” nên không đi, (riêng một ông Giáo Sư
Thái…và Tôi trốn ở lại nên không bị đưa đi dưới chiếc
Lamette Picquet). Thưa Ngài, Trở về Ṭa Thánh, Tôi lên
yết kiến Ngài nhiều lần: trong một bửa tiệc chay Ngài cầm ly
nâng lên cao để nói với Tôi mấy lời rất cảm động… Kịp đến
khi Thống Đốc không cho Ngài tiếp tục cất Thánh Điện...
Chúng tôi xin phân tích theo xă hội học một vài điểm trong
việc chấp nhận tù đày của nhà cách mạng ÁI DÂN (Phạm Công
Tắc).
a/- Cơ thử thách cuộc cách mạng NHƠN NGHĨA.
Đức Quyền Giáo Tông Thượng Trung Nhựt đăng tiên năm
1934, ngay trong ngày đưa liên đài nhập bữu tháp Hội Thánh
đă công cử Đức Hộ Pháp nắm luôn quyền Chưởng Quản Cửu Trùng
Đài. Đức Hộ Pháp đă cầm quyền Chí Tôn tại thế nên là
giáo chủ Đạo Cao Đài. Liền đó Ngài kư hàng loạt luật lịnh để
làm rơ quyền của nhơn sanh, rơ hơn nữa về cơ chế 03 Hội Lập
Quyền Vạn Linh. Năm 1931, 1932 đă có mở Hội Nhơn Sanh
nhưng chưa ban hành luật đầy đủ. Đức Hộ Pháp ban hành liên
tiếp 03 bộ luật: Luật Lệ Chung Các Hội, Nội Luật Hội Nhơn
Sanh, Nội Luật Hội Thánh. Song song đó hằng loạt công việc
khác được tiến hành. Khó khăn nhất là đối phó với các chi
phái phản đạo.... tất cả đều thành công. Năm 1936 cuộc
tái khởi công xây dựng Đền Thánh bắt đầu, với số tiền ban
đầu là 01$46 (tương đương 100kg gạo). Đến năm 1941 là đă
tiến hành được 05 năm. Đền Thánh đă tạm xong phần cơ bản.
Năm 1937 mở 03 Hội Lập Quyền Vạn Linh. Năm 1938 những
nguyện ước 03 của vạn linh được đưa vào Đạo Luật Mậu Dần
(1938). Đạo luật đă thể hiện Bảo Sanh, Nhơn Nghĩa, Đại Đồng
của Đạo qua các chương tŕnh: trường học, nhà thương, nhà
dưỡng lăo ấu, mưu sinh... rất chi tiết và rơ ràng. Một
cuộc cách mạng để lập quốc gia trong quốc gia rất âm thầm
nhưng có thật đă diễn ra trong đất nước nô lệ đúng như Sấm
Trạng Tŕnh viết: Thầy Tăng mở nước ai thời có hay. Đạo
Cao Đài đă thực thi 05 chương tŕnh: gia cư, mưu sinh, giáo
huấn, kiến thiết và tôn giáo để nâng cao dân dức, dân trí và
dân sinh. Người dân đă hưởng được mùi vị của cuộc cách
mạng nhơn nghĩa. Nếu cuộc cách mạng đó chưa đủ mạnh th́
người đạo sẽ chẳng tha thiết đến việc phải t́m cách đưa Đức
Hộ Pháp trở về Ṭa Thánh. Sự thật đă trả lời rằng cuộc
cách mạng nhơn nghĩa đă thành máu thịt trong ḷng cư dân
thánh địa. Nên họ nung nấu ư chí tranh đấu để đưa Đức Hộ
Pháp trở về... họ đang khổ sở nhưng vẫn muốn đền ơn người đă
làm cho cuộc sống họ có ư nghĩa hơn và muốn thoát ra khổ
cảnh. Họ muốn cuộc cách mạng nhơn nghĩa có người lănh đạo để
đưa họ đi xa hơn nữa, cuộc sống của họ tươi sáng hơn nữa...
Người Nhật đă nh́n ra thùng thuốc súng khổng lồ đó nên
họ t́m cách châm lửa vào đó. Họ t́m đến Ngài Cao Tiếp Đạo,
Ngài Trần Quang Vinh... và các vị nầy đă dẫn lửa vào khối
thuốc súng khổng lồ có tên: Ḷng Yêu Ái Đức Hộ Pháp. Khối
thuốc súng đó bùng lên long trời lỡ đất thổi bay thực dân
Pháp ngày 09-03-1945. Sau đó Pháp trở lại Đông Dương và đến
năm 1946 họ phải đưa Đức Hộ Pháp về Ṭa Thánh. Đó là ư
nghĩa xă hội học về mức độ thành công của cuộc cách mạng
nhơn nghĩa từ năm 1926 đến 1941. Ngày trở về của Đức Hộ Pháp
năm 1946 đă chứng minh như vậy.
b/- Sự khác biệt
trong cách mạng ôn ḥa và cách mạng vũ lực.
Ngay từ
khi thực dân Pháp xâm lăng nước ta th́ đă có những phong
trào Cần Vương nổi lên chống Pháp từ Nam chí Bắc. Số lính
trong quân đội Pháp th́ ít nhưng vũ khí tối tân nên những
cuộc chống Pháp đều thất bại. Ḷng yêu nước, ư chí hy sinh
đă thất bại trước vũ khí tối tân và sự tàn bạo. Những người
yêu nước biết đến sức mạnh của khoa học kỷ thuật nên song
song đó họ nghiên cứu cách cải tiến vũ khí... (Cụ Phan đ́nh
Phùng và Cụ Cao Thắng là bằng cớ). Những người yêu nước
cũng nghĩ ra một đường hướng đấu tranh khác nữa là cách mạng
bằng phương pháp ôn ḥa. Các cụ chủ trương nâng cao dân trí
bằng cách truyền bá khoa học kỷ thuật song song với tinh
thần yêu nước làm cho dân chúng có cuộc sống khá giả hơn,
mạnh hơn rồi trên cơ sở đó buộc Pháp phải trả độc lập lại
cho dân tộc. Điển h́nh cho đường lối ôn ḥa là cụ Phan Chu
Trinh. Các phong trào Đông Du, Đông Kinh Nghĩa Thục...ra đời
đều nhằm mở mang kiến thức người tham gia cách mạng...nâng
cao dân trí... Về ư thức: Cuộc cách mạng chống Pháp lúc
đầu là Cần Vương sau đó xuất hiện thêm một khuynh hướng mới
chủ trương xây dựng xă hội theo mô h́nh dân chủ không có vua
của Pháp. (Văn Thân).
Về phương pháp: Bước đầu là
phương pháp vũ lực dùng súng ống, gươm giáo... làm phương
tiện. Sau đó thêm phương pháp cách mạng ôn ḥa dùng hiểu
biết, dùng báo chí, truyền đơn nâng cao dân trí, cổ vũ công
bằng, b́nh quyền...song song với cách mạng vũ lực. Cả
hai phương pháp cách mạng ôn ḥa hay vũ lực cũng đều do
những người yêu nước tiến hành và có mục đích v́ độc lập dân
tộc. Phân tích sâu vào sở hành ta thấy 02 phương pháp khác
nhau mấy điểm:
./- Cách mạng ôn ḥa tiết kiệm xương
máu, sinh mạng người công nghĩa (và đối phương) hơn cách
mạng vũ lực. Cách mạng ôn ḥa chống cái ác, chống việc làm
ác nhưng KHÔNG chủ trương phải giết chết người làm điều ác.
Đây là điều khác nhau rất hệ trọng.
./- Phương tiện
của cách mạng ôn ḥa là chất xám thể hiện qua văn bút hay
đối thoại trực tiếp với thực dân Pháp. Phương tiện của cách
mạng vũ lực là súng ống gươm giáo và không thể đối thoại
(mới hồ nghi hay giáp mặt nhau đă bắn giết...)
./-
Người lănh đạo cuộc cách mạng ôn ḥa đối diện trực tiếp với
thực dân Pháp để đối thoại. Họ đi đầu trong các cuộc đấu
tranh với Pháp, xung phong đi trước quần chúng. C̣n cách
mạng bằng vũ lực th́ không thể giáp mặt với thực dân Pháp.
Người lănh đạo cách mạng vũ lực th́ đi sau và thường là ở
hậu phương. Nếu có ra mặt trận họ vẫn đi sau chiến sĩ và khi
rút lui họ rút lui trước.
Một thực tế hiện nay
(2014).
Những nhà tôn giáo, những trí thức, những
bloger hay những trang web có ḷng với tự do, dân chủ, nhân
quyền, tự do tôn giáo và độc lập của tổ quốc trước hiểm họa
giặc Tàu... nên chỉ ra những khiếm khuyết, tệ hại của độc
tài, cai trị xă hội bằng bạo lực, hèn với giặc ác với dân...
và phản bội dân tộc của cộng sản. Những người dùng chất xám
thể hiện qua văn bút hay xuống đường...đều có địa chỉ rơ
ràng... chính quyền có thể bắt họ bất cứ lúc nào... và một
số đă bị bắt... là những bằng chứng điển h́nh cho phương
pháp cách mạng ôn ḥa...
Qua đó chúng ta thấy cùng là
cách mạng nhưng phương pháp khác nhau nên hành động cũng
khác nhau. Xin nói rơ là chúng tôi phân tích sự khác nhau mà
ai có lưu ư cũng nhận ra chớ không có ư khen chê trong đó.
Bởi v́ thời cuộc lúc đó là như thế chúng tôi không có ư xúc
phạm tiền nhân. Cũng như ngày nay cày máy th́ khác với cày
bằng gia súc, song không có chê việc cày bằng gia súc thời
đó. (((Đôi khi chúng tôi viết vài chi tiết rơ ra cũng v́
muốn được hiểu đúng ư; không muốn bị chụp mũ thế nầy thế nọ
trong một bầu khí thường xăy ra chụp mũ và hậu quả là làm
suy yếu những người có tâm huyết xây dựng xă hội thời hậu
cộng sản))).
c/- Sự tráo trở của Bản Án Cao Đài năm
1978.
Ngày 19-11-1926, ĐĐTKPĐ tổ chức Lễ Khai Đạo.
Xét về xă hội học đó là ngày công khai hóa cuộc cách mạng
nhơn nghĩa trước xă hội. Các vị tiền bối đă vận dụng khéo
léo mọi khả năng có được để tiến hành mà không phải xin phép
thực dân Pháp. Kết quả 05 chương tŕnh và 03 phương diện đă
tạo nên quốc gia Cao Đài ngay trong thời Pháp thuộc. Chính
quyền Pháp nhận định: Đạo Cao Đài lập một quốc gia trong một
quốc gia là họ đă nh́n sâu vào nội dung và nguồn máy hành
chánh của đạo. Vậy tại sao họ không tiêu diệt ngay? Bởi
phương pháp cách mạng của đạo là ôn ḥa và người lănh đạo có
đầy đủ ư thức nên tạo nhiều mối quan hệ ngoài tầm của thực
dân Pháp nên họ phải e dè.
Năm 1930 Đảng cộng sản
Việt Nam ra đời. Đảng chọn cách mạng bằng vũ lực nên không
thể đối diện trực tiếp với chính quyền thực dân Pháp như
người đạo (do nơi tính chất hai phương pháp ôn ḥa và vũ lực
khác nhau). Nước mặn có sở dụng của nước mặn, nước ngọt có
công dụng của nước ngọt. Cách mạng ôn ḥa khác với cách mạng
vũ lực. Người cộng sản là tay bài tráo thượng thặng nên đă
đánh tráo hai phương pháp cách mạng. Cộng sản đem cách làm
cách mạng vũ lực áp đặc lên cách mạng ôn ḥa cho nên Bản án
Cao Đài 1978 viết:
c.1/- Sự ra đời của giáo phái Cao
Đài có một quá tŕnh chuẩn bị và đạo diễn của bọn thực dân
Pháp, mà trực tiếp chỉ đạo là những tên t́nh báo Pháp Bomet,
Latapie, thống đốc Nam kỳ LeFol.
Khoản c.1 đă có
nhiều văn bút bác bỏ (trong đó có GS Nguyễn Văn Trung viết ở
Lục Châu Học chương 05 trang 258: Về nguồn gốc: Tài liệu
cho thấy Cao Đài không phải do Pháp tạo ra hay xúi giục, chỉ
đạo chủ động như một dư luận giải thích quen thuộc dựa vào
sự kiện nhiều người lập ra Cao Đài là viên chức Pháp, thậm
chí viên chức pḥng nh́ rồi suy diễn là Pháp chủ động.
@@@
c.2/- Trong một nước thuộc địa, nửa phong kiến,
mọi người dân Việt Nam đều không có một chút quyền tự do dân
chủ. Thế nhưng, tập đoàn cầm đầu tôn giáo Cao Đài nói chung
và giáo phái Cao Đài Tây Ninh nói riêng được công khai thành
lập và hoạt động, được nhà cầm quyền Pháp đương thời công
nhận. Điều đó nói lên rơ ràng rằng tập đoàn cầm đầu Cao Đài
chỉ là những người thực sự làm tay sai đứng ra thực hiện một
âm mưu có lợi cho thực dân Pháp.
Khoản c.2 như ở nhận
định chung chữ b th́ cách mạng ôn ḥa là đối diện trực tiếp
với chính quyền thực dân Pháp, vận dụng luật pháp, thông
tin... nghĩa là dùng chất xám để tiến hành... các vị tiền
bối của đạo đă thành công (BÁO CHO BIẾT- KHÔNG PHẢI XIN PHÉP
& chánh quyền Pháp buộc phải công nhận) th́ cộng sản tức bực
nên viết: được công khai thành lập và hoạt động, được nhà
cầm quyền Pháp đương thời công nhận và cho rằng phản quốc...
nghĩa là họ thiếu hiểu hoặc cố ư chụp mủ. Cả hai trường hợp
đều bất chánh. @@@
c.3./- Trong quá tŕnh lâu dài
làm tay sai cho các đế quốc, những người lănh đạo Cao Đài
Tây Ninh đă dựa vào thế lực đế quốc chiếm đất, nhận hiến của
tín đồ bao chiếm khai hoang ở tỉnh Tây Ninh và trong 28 tỉnh
cũ là hàng ngàn Ha. Riêng ở Tây Ninh Hội Thánh đă chiếm làm
chủ gần 3 ngàn ha, họ đă lập sở ruộng, sở cao su, vườn cây
ăn trái và xây cất dinh thự nhà cửa cho tôn giáo. Ngoài ra,
những người lănh đạo giáo phái này c̣n lập ra một số xí
nghiệp cơ khí tiểu công nghệ và thủ công nghiệp để kinh
doanh bóc lột nhân công của người công quả hoặc hiến thân.
Đại bộ phận các cơ sở này đều nằm trong huyện Phú Khương Tây
Ninh. (Xem Biên bản Hội nghị Nhân Sinh năm 1974).
Khoản c.3 đó là bằng chứng cho thấy từ vùng đất hoang, dân
chúng chạy về Thánh Địa với hai bàn tay trắng mà trong thời
gian ngắn đă có cuộc sống vật chất sung túc và cuộc sống
tinh thần phong phú. Đặc biệt là xây dựng cuộc sống vật chất
sung túc trong tinh thần đạo đức. @@@
c.4./- V́
có tham vọng chánh trị, tham vọng cầm quyền, nên những người
cầm đầu tổ chức Hội Thánh Cao Đài Tây Ninh và hệ thống của
nó là Bộ máy nhà nước và hệ thống Hành chánh của nhà nước
trá h́nh, để khi nắm được chánh quyền th́ biến nó trở thành
hệ thống nhà nước. Thể hiện ư đồ này khá trung thực trong ư
kiến của Lại Viện về vấn đề phân bố tín đồ các địa phương,
mẫu Sớ Cầu Đạo giống như thẻ căn cước
Khoản c.4. Cộng
sản căm thù đạo Cao Đài nhưng qua đó cho thấy bộ máy hành
chánh tôn giáo thể hiện quốc đạo. Nghĩa là Đạo được tổ chức
chặc chẽ như một quốc gia. Có luật pháp, có bộ máy kinh
thương, có giáo huấn, có khoa học kỷ thuật, có đường lối, có
lư tưởng và có bộ máy nhân sự hữu hiệu để thực thi cuộc cách
mạng nhơn nghĩa. Những giá trị mà kẻ thù ghét đạo phải công
nhận đó là sự thành công của đạo. @@@
c.5./-V́
vậy, tài sản, dinh thự, các cơ sở kinh doanh của Hội Thánh
không phải là của riêng ai, mà là tài sản của đế quốc đă rút
chạy để lại, là của nhân dân lao động đóng góp. Nhân dân lao
động cần phải quản lư sử dụng đẩy mạnh sản xuất xây dựng chủ
nghĩa xă hội. Đồng thời, phải tước đoạt những phần tài sản
của chức sắc do tham ô, ăn cắp, và dựa thế lực đế quốc tạo
ra.
Khoản c.5. Tịch thâu tài sản là đặc trưng của
người cộng sản. Nói ǵ th́ cũng đi tới kết luận là tịch
thâu tải sản tôn giáo hay cá nhân. Tịch thâu tài sản là
chánh sách căn bản của Đảng. Đảng viết: Nhân dân lao
động cần phải quản lư sử dụng đẩy mạnh sản xuất xây dựng chủ
nghĩa xă hội. Nguyên tắc của Đảng là nhân dân làm chủ,
nhà nước quản lư và Đảng lănh đạo. Cán bộ năm 1978 chỉ có
cái khăn rằng quấn cổ, thấy khối tài sản của Đạo lớn quá,
nên bản án viết nhân dân quản lư. Nhân dân đâu không thấy mà
chỉ thấy tải sản tịch thâu chạy vào túi cán bộ. Nó mang lợi
ích cho các Đảng viên nên họ rất hăng hái kết án. Mỗi lần
kết án là mỗi lần Đảng viên giàu lên. Từ kết án, đánh tư
sản, đổi tiền... đều nằm trong chủ trương lớn là bần cùng
hóa người dân (hay tổ chức ngoài đảng) có bần cùng hóa th́
mới dễ làm cho dân ngu. Ngu dân và bần cùng hóa là hai đầu
của một sợi dây độc tài xiếc họng cả dân tộc. @@@
Đạo Đức Kinh trang 104 bản in năm 1992 của nhà xuất bản
Văn Học viết: Văn Trung Tử cũng có nói:
Cường quốc chiến binh,( Cường quốc th́ dùng binh khí mà
tranh
Bá quốc chiến trí, (Bá quốc th́ dùng đến trí thuật mà tranh
Vương quốc chiến nghĩa, (Vương quốc dùng nhơn nghĩa mà
tranh) Đế quốc chiến đức,( Đế quốc th́ dùng ân đức mà
tranh) Hoàng quốc chiến vô vi...( Hoàng quốc th́ dùng vô
vi mà tranh) ...bậc Thánh nhơn trị nước th́ “làm mà không
nói”, khi công việc thành rồi th́ lánh mặt ra đi...
Đạo Đức Kinh mà sai th́ Tây Phương đă chẳng thốt lên
rằng:
Nó là túi khôn của loài người...
C̉N TIẾP...
|
|
|
|