VIỆT NAM ĐẠI CÁCH MẠNG: CÁCH MẠNG NHƠN NGHĨA.
(tiếp theo 3)
THIÊN THỨ HAI:
CÔNG THỨC
“Dân Mạnh & Lập Quyền Dân”.
Hai chữ công thức vốn dĩ xuất phát từ lănh vực khoa học tự nhiên
như toán học, vật lư, hóa học, quang học... Trong Đại Đạo Tam Kỳ
Phổ Độ (ĐĐTKPĐ) hay Đạo Cao Đài những nguyên tắc căn cơ và quan
trọng được cô động lại cũng được gọi là công thức.
I/- CÔNG THỨC NƯỚC GIÀU DÂN MẠNH.
Về mặt xă hội ĐĐTKPĐ chủ trương xây dựng một thế giới ḥa b́nh,
dân chủ, tự do... Do vậy trong tôn giáo có những công thức cho
từng lănh vực: đào tạo phẩm chất cá nhân (tu thân: cần mẫn;
thanh liêm; tín nghĩa và chí nhẫn) hay góp phần xây dựng xă hội
(xây dựng hạ tầng; lương thực; khoa học kỹ thuật và kinh
thương). Tám công thức nầy bố trí ở Bao Lơn Đài nơi Đền Thánh.
Chúng tôi xin giới thiệu công thức xây dựng xă hội ḥa b́nh, dân
chủ, tự do điển h́nh: NƯỚC GIÀU DÂN MẠNH.
1/- Xuất xứ:
Công thức NƯỚC GIÀU DÂN MẠNH có xuất xứ từ Kinh Thiên Đạo và Thế
Đạo bài Khen Ngợi Kinh Sám Hối.
Cầu xin trăm họ b́nh an,
Nước giàu dân mạnh
thanh nhàn muôn năm.
Bài kinh trên được dùng trong đạo từ năm 1925; đến năm 1936 Hội
Thánh đưa vào Kinh Thiên Đạo và Thế Đạo.
2/- Phân tích.
Theo quốc tế công pháp hiện nay một quốc gia bao gồm 03 thành
tố: lănh thổ, dân tộc và chánh quyền.
Dân là một tập họp
nhiều người cùng sống trong một vùng lănh thổ. Dân là thành phần
đông đảo nhất trong mỗi quốc gia. Dân có trước rồi mới có chánh
quyền và tạo thành quốc gia (nước). Trong 03 thành tố trên th́
chánh quyền là mong manh nhất.
Dân là gốc của nước. Nước trăi
qua nhiều tên gọi khác nhau nhưng dân th́ vẫn không đổi. Trong
tương quan giữa dân và nước th́ dân là gốc mà nước là ngọn.
Do vậy chúng tôi đề cập DÂN trước nước.
Chánh quyền VN hiện
nay áp dụng công thức dân giàu.
ĐĐTKPĐ áp dụng công thức dân
mạnh.
Vậy chúng ta thử t́m hiểu, phân tích công thức hiện
dụng (DÂN GIÀU) để đối chứng với DÂN MẠNH xem công thức nào
đúng.
Đúng sai cụ thể ở đây là sự tín nhiệm hay không tín
nhiệm của dân chúng thể hiện qua hành động.
2.1/- Công thức dân giàu:
Chánh phủ hiện nay đưa ra công thức dân giàu qua hai giai đoạn.
a/- Nước Mạnh Dân Giàu:
Sau ngày 30-4-1975 chánh quyền cộng sản đưa ra công thức: Nước
mạnh dân giàu. Nước phải mạnh trước dân mới giàu sau. Toàn dân
phải làm theo nên thi đua quốc doanh hay công tư hợp doanh, đánh
tư sản... gom về cho chánh phủ... KHẮC NHẬP, KHẮC NHẬP... nhập
tất tần tật. Nhập hết vào tay chánh phủ để nước ta mạnh trước
rồi dân sẽ giàu sau. Miền Nam thời đó xe hơi vận tải hàng hóa
hoặc chở khách là vốn quí của Đảng, nên phải đưa cho chánh quyền
quản lư. Một cái máy cày, máy xới, máy nổ lớn nhỏ... cũng là của
tập thể. Các sơ sở tiểu thủ công nghiệp đều phải vào quốc doanh
hay công tư hợp doanh. Người nào co cượng không kư giấy hiến của
cho chánh phủ để vào quốc doanh hay công tư hợp doanh th́ bị bắt
đi cải tạo...
Chủ xe giao xe chạy bằng diesel hay xăng cho
nhà nước rồi mua lại mấy cái xe nhà nước làm hư không sửa được
đem về sửa lại chạy bằng than (v́ không mua được xăng dầu) kiếm
sống và phục vụ xă hội. Bây giờ ngồi viết lại tôi như c̣n nghe
tiếng của bác tài hét cho phụ xế: ...xuống thọc vào b́nh than
cho xe lên dốc... và dáng điệu nhảy xuống xe của người phụ xế...
Mọi việc đều phải làm theo kế hoạch nhà nước. Chánh sách ngăn
sông cấm chợ diễn ra rất quyết liệt lương thực, thực phẩm đều do
nhà nước quản lư... Dân th́ nghèo xác nghèo xơ, cái áo rách
không dám bỏ, cái vỏ xe đạp kết talong mấy lần cũng phải để
xài... dân xă nầy qua xă khác trong cùng một quận làm ruộng làm
rẫy gọi làm xâm canh...
Thực hiện nước mạnh dân giàu một thời
gian Việt Nam mạnh đến đâu không biết mà thấy thế giới xếp Việt
Nam là một trong năm nước nghèo nhất thế giới. Đất nước của
những anh hùng đang sống trong thiếu thốn, một phần lớn phải ăn
độn rau củ... mấy ông cán bộ họp dân lại đọc cho dân nghe bài
báo viết về lợi ích của ăn độn. Từ nay không gọi bửa cơm nữa mà
gọi là bửa ăn v́ chúng ta ăn nhiều thứ chứ đâu phải chỉ ăn cơm.
Ông c̣n dạy dân thực hiện bài báo phân tích ba cái hột mít bổ
bằng cái trứng vịt để dạy dân đừng có bỏ phí hột mít... trứng
vịt đấy...
Mấy hôm sau có người bưng đến nhà ông biếu mấy
chục trứng vịt... ông mở ra xem rồi trợn mắt trứng đâu? Người
biếu đáp: nhà bác dạy 03 cái hột mít bằng một cái hột vịt nên em
đem một rỗ hột mít chẳng bằng với mấy chục trứng à...
Thảm
trạng chết đói sắp diễn ra th́ Đảng thay đổi công thức.
b/- Dân Giàu Nước Mạnh.
Đảng lấy sau làm trước, đổi trước ra sau.
Thủ Tướng Phan Văn
Khải công khai lên tiếng rằng: Bây giờ phải t́m mọi cách làm
giàu. Câu thần chú KHẮT NHẬP, KHẮC NHẬP đă giúp cho Đảng viên có
tiền, vàng đầy túi nên phải đọc câu thần chú mới là KHẮC XUẤT,
KHẮC XUẤT... bung ra làm ăn và cả quốc dân được quyền làm ngày
làm đêm để tăng của cải cho Đảng viên....
Thời nước mạnh dân
giàu gom hết của cải người dân đem về để nhà nước quản lư. Thời
dân giàu nước mạnh là đă quản lư xong th́ bung ra để dân chúng
cả nước làm mọi cho nhà nước. C̣n quốc dân ăn thảy uống thừa mà
thôi chớ giàu có nỗi ǵ?
Sau ngày 30-4-1975 đến nay nhà nước
chỉ niệm có 02 câu thần chú: khắc nhập và khắc xuất. Nó đủ sức
làm cho cả giống ṇi điêu đứng.
Kết quả là ngày nay (2013)
chúng ta thấy rằng quả nhiên có một số rất ít là cực kỳ giàu có
c̣n lại một đại đa số đang sống trong nghèo khó. Nhiều người học
kế toán từ Bắc vào Nam chỉ cần mười năm làm kế toán cho nhà nước
họ đă có cơ ngơi hàng trăm tỷ... hàng nhiều ngàn tỷ... không thể
tưởng tượng nổi. Nhiều cán bộ vừa làm vừa học bổ túc, nâng cao
tới cử nhân, tiến sĩ rất nhanh kết quả là nước ta ngày nay lănh
vực nào cũng có rất nhiều tiến sĩ...mà dân oan th́ đầy dẫy...
Đọc báo lề phải, nghe đài phát thanh, truyền h́nh trong nước th́
khó h́nh dung toàn cục. Bởi v́ họ lănh lương của chánh phủ, có
nhiệm vụ che chắn cho Đảng nên chỉ được cung cấp những tin tức
vừa ư Đảng.
C̣n như ai có theo dơi tin tức từ đài phát thanh hay trang web
của VOA, RFA, RFI, BBC... tiếp xúc với báo lề dân (lề trái) kiểu
thông tấn xă của anh basam hay vàng anh, các blog của những
người anh hùng, những nữ kiệt đang đấu tranh cho ḥa b́nh, tự
do, dân chủ, nhân quyền và tự do tôn giáo ở Việt Nam đang ngồi
tù hay là tù nhân tiềm năng th́ thấy rơ như ban ngày.
Vụ án
anh em nhà Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc (Hải Pḥng) ở Văn Giang,
Đặng Ngọc Viết ở Nghệ An, dân oan ở Dương Nội, ở Đà Nẳng, Sài
g̣n, Cần Thơ... ôi thôi từ Nam chí Bắc kể sao cho hết... cái cay
đắng, đau khổ của dân oan. Nếu không có thông tin khác với nhà
nước th́ chúng ta không biết đầy đủ sự thật.
Như vậy công
thức dân giàu là không đúng. V́ dân không thể giàu hết được chỉ
có một số giàu được mà thôi. Một công thức xă hội mà chỉ đúng
cho rất ít người và sai với đại đa số là công thức sai.
Chữ
giàu nghèo ở đây chúng tôi nói đơn giản là giàu hay nghèo theo
nghĩa có nhiều hay ít tài sản vật chất; không nói đến tinh thần.
Cũng không đi sâu vào việc phân tích lời kêu gọi t́m mọi cách để
làm giàu tác động xấu đến xă hội về mặt đạo đức như thế nào.
Chúng tôi nhận định rằng các nhà chánh trị hay lănh đạo có dịp
đi (hay nh́n) ra ngoại quốc thấy đời sống vật chất của người dân
các nước công nghiệp phát triển có đời sống sung túc, dân có ô
tô, có nhà cửa khang trang, có tiện nghi đời sống đầy đủ...
không phải lo lắng nhiều trong cuộc mưu sinh th́ nhận xét là dân
giàu mà không rơ nguồn gốc của sự giàu có như vậy là do đâu.
Thấy dân người ta giàu rồi hô lên dân giàu mà không suy xét coi
do đâu mà giàu? Nói rơ ra là thấy cái ngọn mà không truy cái
gốc. Thấy hiện tượng mà không t́m hiểu bản chất.
Thực tế chỉ
ra rằng người dân ở các nước tư bản có nhiều quyền hạn (nhiều tự
do, nhiều lựa chọn qua lá phiếu...) nên dân mạnh. Mạnh là nguyên
nhân chính đưa họ đến giàu. Mạnh nên họ mới có tự do, có dân chủ
và chánh phủ họ không dám độc tài nên dân mới giàu. Dân mạnh nên
chính phủ phải qui định giá làm công tối thiểu sao cho đủ cho họ
sống. Sau khi trừ chi phí các thứ họ c̣n có khoản tích lũy để 03
năm hay 05 năm sau họ có thể mua nhà. Một tháng lương của họ
phải mua được nhiều mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống... chánh
phủ nào không đáp ứng được họ xô xuống. Dân mạnh đến đâu th́ họ
giàu đến đó. Mạnh ít giàu ít, mạnh nhiều giàu nhiều, càng mạnh
càng giàu.
Đối chứng với các nước tư bản là các nước theo chủ
nghĩa cộng sản. Chế độ cộng sản ở đâu th́ dân cũng nghèo. Các
quyền tự do chỉ có trên giấy, dân chủ chỉ là hàng dỏm, lá phiếu
người dân chẳng có giá trị ǵ... dân chẳng có quyền ǵ.
Dân
rất yếu (do không có quyền ǵ) nên chánh quyền có lấy tài nguyên
lên bán mà ăn th́ dân cũng không giàu v́ bọn sâu dân mọt nước đă
bỏ túi riêng. Tổng thu nhập quốc dân bổ đồng th́ là con số đẹp
nhưng thực tế là phần lớn chạy vào két sắt bọn tham nhũng. Cuối
cùng là đại đa số nghèo khó và chế độ phải sụp đổ.
Liên Xô,
Đông Âu... đại đa số dân chúng trong chế độ cộng sản đều nghèo
(ngoại trừ một số rất ít móc ngoặc với chánh quyền th́ giàu).
Quan sát 04 nước theo cộng sản hiện nay là Trung Quốc, Bắc Hàn,
Cuba và Việt Nam chúng ta thấy đại đa số dân chúng sống trong
nghèo khó và cơ cực. Chỉ một thiểu số rất ít là những ông vua
tập thể có tất cả.
Lương công nhân trong các khu công nghiệp khoản 4.000.000 đồng
một tháng (bốn triệu) kể cả tăng ca. Sau khi ăn uống chi phí các
thứ họ tiết kiệm giỏi th́ được một triệu đồng. Phải nhiều tháng
họ mới mua được cái xe gắn máy c̣n xe hơi th́ đừng có mơ tới.
Một căn nhà tạm sống được cho 04 người khoản 500.000.000 đồng
(năm trăm triệu) như vậy 500 tháng sau (hơn 40 năm sau) họ mới
có khả năng mua nhà (với điều kiện trong 40 năm đó không bị bệnh
tật hay phát sinh chi phí chi hết. Ông bà, cha mẹ, anh em có ốm
đau hay tai nạn ǵ cũng không chi ra đồng nào để báo hiếu hay
tương trợ. Họ như từ đất nẽ chui lên không có mối quan hệ nào
với ai hết...). Cho nên đến báo lề phải c̣n dám viết rằng: Lương
công nhân cả đời chưa mua nổi căn nhà.
Các nước không theo
cộng sản mà độc tài th́ sao? Người dân không có quyền ǵ nên yếu
thế trước chánh phủ độc tài, mà yếu th́ đi đôi với nghèo. Nh́n
vào một số nước ở Phi Châu sẽ thấy điều đó rất rơ. Họ không theo
cộng sản mà do chánh phủ độc tài nên đại đa số người dân có
chung số phận: rất nghèo khổ.
Đó là thực chất của công thức
DÂN GIÀU.
Ngày nay dân chúng đang rên than, dân oan từ Nam
chí Bắc, họ đă tự thiêu, đă khiêng quan tài đi trên phố để phản
đối, chặn xe Bộ Trưởng (tháng 01-2014) quyết liệt kêu gọi chánh
phủ thay đổi. Họ đang muốn xô ngă chánh phủ... Dù rằng do chính
sách ngu dân của chánh phủ họ chưa biết cái khổ đau, bất công mà
họ đang chịu có căn cơ ở đâu và phải thay thế bằng ǵ? Nhưng
điều đó chứng tỏ công thức dân giàu đă thất bại, Đảng cộng sản
đă phá sản.
2.2/- Dân Mạnh.
Quan sát các quốc gia mà người dân có cuộc sống sung túc chúng
ta thấy rơ ràng rằng người dân có nhiều quyền hạn. Lá phiếu
trong tay dân là một công cụ thể hiện quyền lực rất mạnh. Các
hội đoàn, các hiệp hội, các tổ chức thiện nguyện được tự do
thành lập. Họ không lệ thuộc ǵ đến chuyện thích hay không thích
của chính quyền. Báo chí, phát thanh, truyền h́nh đều có quyền
riêng mà chánh phủ muố`n đụng chạm với họ th́ phải chấp nhận
luật chơi công bằng.
Các đảng phái chánh trị phải thi đua lấy
ḷng dân mới có phiếu. Do vậy họ không ngừng nâng cao, tŕnh bày
cái hay, cái khéo của họ và chỉ ra cái sai, cái kém của đối thủ
cho dân chúng thấy mà chọn lựa. Sự tranh đua công khai, không hề
ngừng nghĩ và không giới hạn trong lănh vực nào bắt buộc họ phải
t́m ra cách đáp ứng ư muốn của dân để tồn tại.
Bà Bộ Trưởng
sắp được bổ nhiệm là họ rà ngay Bà nầy mướn người làm trả tiền
không ghi hóa đơn... Tổng Thống đi kiếm người khác.
Ông Thứ
Trưởng bộ quốc pḥng giải tŕnh không được 3.000 USD (ba ngàn)
trong ngăn kéo do đâu mà có. Ông Thứ Trưởng từ chức ngay.
Tổng Thống đi máy bay về trang trại ngoài qui định. Tổng Thống
phải xuất tiền trả lại cho ngân khố quốc gia.
Tham nhũng xăy
ra là lập tức có đối thủ chỉ ra và đem công khai cho xă hội
biết. Tài sản quan chức có không giải tŕnh được nguồn gốc th́
đó là do tham nhũng mà có. Dân mạnh như thế nên họ kiểm soát
được ngân khố quốc gia. Ngân khố không bị đụt khoét th́ nước
giàu. Nước giàu th́ phải cung phụng lại cho dân cả vật chất lẫn
tinh thần. Nhật Bản không có tài nguyên ǵ và chịu động đất
quanh năm sao họ giàu có đến thế? Singgapore mới lập quốc đây
thôi và tài nguyên họ chẳng có ǵ đáng kể so với Việt Nam sao họ
giàu có như vậy?
Dân mạnh là điều kiện tiên quyết để nước giàu. Nước giàu th́ tự
nhiên dân giàu.
Tiền thuế của dân th́ đem ra phục vụ lại dân
chớ chẳng cần ơn ích của ai. Dân không ăn xin ḷng bố thí của
Đảng và nhà nước (v́ Đảng và nhà nước chỉ có súng ống và mà tấu)
họ xin làm ǵ? Tiền Đảng đang xài là do dân làm ra chớ Đảng làm
ǵ có. Bởi dân yếu ớt, thiếu mở mang, bị Đảng lừa đảo nhốt vào
cái chai nên mới chịu cảnh đau thương đến vậy. Muốn thay đổi th́
đừng mong nơi Đảng mà thất vọng. Ai có ḷng với dân th́ giúp dân
mạnh lên. Dân mạnh đến đâu là Đảng lùi đến đó. Dân mạnh th́ giàu
có là điều tự nhiên.
Kêu gọi dân giàu mà dân không có tự do,
xă hội không có dân chủ là đường đi không đến. Chánh phủ độc tài
mà hô hào dân giàu th́ chẳng khác nào họ hứa hẹn có một đại tiệc
linh đ́nh mà lập lờ đánh lận con đen không cho biết chừng nào có
tiệc và ai được hưởng... chánh phủ đưa cho dân cái bánh vẽ rồi
bảo ăn đi...ngon lắm đấy.
Một số người dân Việt Nam được Đảng
dạy rằng làm cách mạng để có tự do theo chủ nghĩa xă hội rồi lên
thiên đường cộng sản không c̣n cảnh người bốc lột người... sung
sướng lắm... Liên Xô sắp tới giai đoạn làm theo năng lực hưởng
theo nhu cầu rồi...ráng lên. Chuyên gia Liên Xô dự đoán sau
chiến tranh chỉ cần 15 năm Việt Nam sẽ vượt qua người Mỹ... Đảng
ta thần thánh thắng Mỹ ngày 30/4/1975 thống nhứt đất nước th́
làm được tất cả. Họ che dấu sự thật rằng Mỹ bán đứng VNCH cho
Mao Trạch Đông để đổi lấy quyền nhảy vào làm ăn với Tàu Cộng.
Người tin và theo Đảng từ năm 1930 đến nay tính ra đă hơn 80
năm. Đùng một cái năm 2013 báo lề phải đưa tin ông Tổng Bí Thư
Nguyễn Phú Trọng tuyên bố:... đến hết thế kỷ nầy chưa biết có
chủ nghĩa xă hội hoàn thiện hay chưa...
Tổng Bí Thư Đảng đă
nói rất đúng sự thật: Chủ nghĩa xă hội là điều không tưởng. Đảng
đă đưa tấm thực đơn nhưng không có món nào cả và phù phép bảo
dân tộc nh́n tấm đơn đó mà no ḷng...
Phụ thân sợ tôi lầm tin cộng sản nên người kể câu chuyện chủ
quán đăng bảng: Ngày mai ăn khỏi trả tiền. Người khách
đang ăn nh́n thấy vậy th́ rất thích. Hôm sau vào quán ăn no nê
rồi đi ra rất tự nhiên... bị níu áo th́ cự căi chỉ vào tấm
bảng... Chủ quán cười tươi tắn nói rằng: Ông đọc xem nào. Người
khách đọc xong rồi ngẫn người ra... hôm nay đâu phải là ngày
mai... vĩnh viễn không có ngày nào ăn khỏi trả tiền cả dù tấm
bảng lù lù ra đó. Thấp cơ thua trí thôi th́ móc túi ra trả
tiền. Gẫm lại ông khách đó có ăn th́ trả tiền cũng không lấy chi
làm thiệt tḥi. C̣n với cộng sản không ăn ǵ cũng phải trả
tiền... đi ngoài đường nó kéo vào đ̣i tiền cũng phải trả không
th́ phiền phức lôi thôi có khi mất mạng... Ngày nay xem lại thấy
dân ở Phan Thiết có biết cây cầu Đồng Nai mặt mũi nó thế nào
đâu, chẳng có đi qua cầu lần nào mà cứ è cổ ra mua vé qua cầu
Đồng Nai. Không móc tiền mà đi qua đó là toi mạng với Đảng.
Dân ta bị công an bắt vào đồn hỏi thăm công việc rồi tự nguyện
viết đơn ở lại đồn rồi chết luôn trong đó. Đầu năm 2014 mấy em
học sinh ở Khánh Ḥa có độ tuổi 14, 15 căi nhau, một em là con
của công an đánh một em trong số đó. Công an đến bắt em học sinh
bị đánh về đồn. Kết quả em chết v́ vỡ hộp sọ.... Đảng v́ dân, do
dân, phục vụ dân bằng bạo lực mọi lúc, mọi chổ nên dân ta chết
đủ cách, chết trong pḥng tạm giam, chết trong xe, chết ngoài
đường phố...đi cũng chết, đứng cũng chết, ngồi nằm ǵ cũng
chết... cứ trái ư chánh quyền là chết... sống trong gông cùm, tù
tội chết c̣n chưa yên nên mồ mă vẫn trong trại tù. Cộng sản bỏ
tù cả xương cốt người chết v́ họ dụ được dân tộc ta bằng công
thức dân giàu, bằng thiên đường xă hội chủ nghĩa. Dân ta tin lầm
mới đến cảnh vậy.
Đúng là có đại tiệc nhưng đó là dành cho
đại gia hưởng rất đầy đủ c̣n đại đa số th́ nghèo khó. Nh́n vào
xă hội Việt Nam hiện nay thấy dân chúng sống trong cảnh: ...Chưa
được nồi mơi lo buổi tối... rất nhiều.
Đảng đă t́m đủ cách để lừa phỉnh dân tộc ta. Họ lừa phỉnh được
là nhờ có miếng mồi thơm theo từng giai đoạn nên dân ta dính
bẩy, mắc câu. Hồ Chí Minh gởi bài Đường thi cho Đức Hộ Pháp 02
câu kết:
Mấy lời nhắn gởi xin ông nhớ,
Nước ngược buông câu cá chọn
mồi.
Ông Hồ tự tin cho rằng ḿnh là ông câu thiện nghệ nên buông câu
giữa ḍng nước ngược... phải chọn mồi thơm, chọn lưỡi câu... như
ông tiều phu Vơ Kiết ra mặt khôn... cười mĩa mai ông Khương
Thượng đang buông cần nơi Bàn Khê với cái lưỡi câu ngay đơ và
chẳng có cục mồi nào... rồi nhiệt t́nh dạy cách uốn cong lưỡi
câu, chặc ngạnh sao cho bén, chọn mồi cho thơm... Ông Khương
Thượng cười...
Nghĩa bóng rằng ông Hồ chủ động chọn đường lối
cộng sản và chọn công thức cho dân tộc. Ông Hồ là ông câu mà dân
tộc ta là con cá.
Đức Hộ Pháp họa lại 02 câu kết:
Cờ tàn mới biết tài cao thấp,
Nào phải như ai cá chọn mồi.
Đức Hộ Pháp cho ông Hồ biết rằng một nước cờ chưa phải là cả bàn
cờ. Được một nước cờ chớ cho rằng thắng bàn cờ. Đến tàn cuộc mới
biết ai thắng ai bại. Lấy ǵ để phân định thắng thua?
Xin
thưa rằng quan sát xem đời sống người dân có được an cư lạc
nghiệp hay không, cô nhi, quả phụ có được chiếu cố hay không? xă
hội có mở mang hay không, quốc gia có dân chủ, tự do hay
không... là thước đo. Nói tóm một lời muốn biết giá trị rốt ráo
của một đường lối, một chính sách th́ ḷng dân yêu chuộng hay
không chính là kết quả.
Nhà cách mạng Phạm Công Tắc trong câu
chót xác định rơ ràng và quyết liệt rằng: ông Hồ Chí Minh
chỉ là con cá chớ chẳng phải ông câu. Ông câu là Mao Trạch Đông
kia ḱa c̣n ông Hồ chỉ là con cá nên chọn mồi cộng sản. Con cá
th́ khác với ông câu.
Ông Hồ mắc câu của Mao Trạch
Đông nên phải tiến hành chiến tranh nồi da xáo thịt với miền Nam
20 năm làm cho nguyên khí quốc gia xơ xác. Sau ngày 30/4/1975 mở
ra trại tù khổng lồ cho người liên quan đến chánh thể VNCH làm
cho nguyên khí quốc gia kiệt quệ; ḷng dân không c̣n tín nhiệm
ǵ với cộng sản. Đảng muốn tồn tại phải lần lượt dâng biển đảo,
đất biên giới và cống nạp tài nguyên cho Tàu cộng.... con cá Hồ
Chí Minh đă mắc câu của Mao Trạch Đông. Ngày nay c̣n bao nhiêu
Đảng viên tin vào Đảng? C̣n người dân nào tin vào Đảng? Không
cần phải chờ Liên Hiệp Quốc đứng ra trưng cầu dân ư mà cứ nh́n
vào Đông Đức, nh́n vào Ba Lan, các nước Đông Âu và Liên Xô th́
biết.
Đảng khi mới lập th́ kêu gọi đánh đổ giai cấp. Dân đang nghèo
khổ và bị áp bức nên nghe vậy bùi tai nghe theo. Đánh đổ giai
cấp xong Đảng thành giai cấp mới tàn ác hơn.
Khi tiến hành
chiến tranh nồi da xáo thịt trong 20 năm Đảng ra chiêu bài:
Chống Mỹ cứu nước. Sự thật là để làm vừa ḷng Tàu cộng và buôn
bán xương máu dân tộc. Bởi v́ không có chiến tranh th́ miền Bắc
sẽ tự tố cáo sự sai lầm của họ bằng sự thiếu thốn, nghèo đói và
kém phát triễn về kinh tế, văn hóa, khoa học kỷ thuật. C̣n miền
Nam sẽ chứng minh tính đứng đắn của con đường tự do, dân chủ
giúp người dân phát triễn làm chủ đời sống của ḿnh là một thực
tế.
Chánh sách cải cách ruộng đất ở miền Bắc và Người cày có
ruộng ở miền Nam rồi cũng sẽ được lịch sử ghi nhận và đánh giá
công bằng.
Miền Nam bị cộng sản tấn công chịu cảnh chiến
tranh từ thành thị đến thôn quê nhưng hạ tầng xă hội đường xá
giao thông hơn hẳn miền Bắc. C̣n văn hóa, khoa học kỷ thuật?
Khi kư hiệp định Généve 1954 về Việt Nam miền Bắc có trường Đại
Học c̣n miền Nam th́ không. Đến ngày 30-4-1975 số trường đại học
ở miền Nam nhiều hơn miền Bắc. Riêng sinh viên 02 trường Luật
Khoa và Văn Khoa đă gần 100 ngàn sinh viên. C̣n chất lượng?
Văn bằng của Việt Nam Cộng Ḥa được thế giới nh́n nhận. C̣n văn
bằng miền Bắc có được nh́n nhận hay không? Đường lối đó tiếp tục
đến ngày nay nên cán bộ học bổ túc văn hóa vài năm (một năm hai
ba lớp) đă vào đại học rồi vài năm sau có bằng cấp sau đại
học.... kết quả tiến sĩ giấy tiến sĩ dơm đầy trời.
Giáo
Sư Nguyễn Văn Trung viết bộ NHẬN ĐỊNH với lối hành văn chặc chẽ,
lư luận sắc bén. Cung cấp nhiều thông tin, kiến thức, phương
pháp suy nghĩ, phương pháp phân tích và quan điểm cho người đọc.
Đó là điều rất quí không phải người cầm bút nào cũng đạt đến tầm
vóc như thế. Bây giờ nhớ lại chúng tôi vẫn nhớ ơn giáo sư đă mở
mang cho chúng tôi qua văn bút.
Sách của Giáo Sư tạo được
chấn động rất lớn. Thậm chí miền Bắc đọc đến bộ Nhận Định của
Giáo Sư cũng thấy sao đó mà phân công cho ông Trần Văn Giàu viết
NHẬN ĐỊNH VỀ NHẬN ĐỊNH. Sau 30/4/1975 tôi hỏi nhiều trí thức và
cán bộ cộng sản trong ngành giáo dục và tuyên huấn th́ họ đều
ngơ ngác không biết rằng có một cuốn sách với cái tựa như thế.
Cho nên chúng tôi không biết ông Trần Văn Giàu viết ǵ trong đó.
Ước chi ai có th́ chụp ảnh phổ biến trên mạng th́ hay quá...
Có lần giáo sư căn cứ vào thống kê của cộng sản ca ngợi chủ
nghĩa cộng sản đă đào tạo số kỹ sư, bác sĩ, giáo sư... với tỷ lệ
rất cao so với dân số... khi đó chưa sống với cộng sản chúng ta
chưa biết giáo sư đă bị lừa. Nay đă sống với cộng sản đă tận mắt
chứng kiến kỷ sư, bác sĩ, phó tiến sĩ, tiến sĩ... trong xă hội
cộng sản chất lượng như thế nào th́ số lượng đă trở nên một tṛ
hề lố bịch.
Chúng tôi thiễn nghĩ giá như giáo sư đem đoạn
văn mấy chục năm trước ra đối chiếu để góp phần thức tỉnh dân
chúng th́ hay hơn là làm thinh. Xin hăy nói lớn, nói công khai
cho dân chúng biết rằng những con số thống kê trong xă hội cộng
sản không đáng tin cậy. Mỗi khi nh́n vào thống kê nên t́m hiểu
sâu hơn vào chất lượng của nó cũng như lấy thực tế cuộc sống làm
thước đo. Trăm nghe không bằng một thấy. Trăm thấy không bằng
một lần trăi nghiệm.
Tôi không hề nghĩ rằng giáo sư thất bại
trong văn bút mà trái lại là khác. Nhưng tiền nhân có dạy: Bậc
khôn ngoan là người biết rút ra bài học từ những người khác.
Điều nầy cùng hướng với tựa bài TỘI SINH PHÚC mà Giáo sư đă vận
dụng từ Kinh Thánh để tạo ra một bài nhận định của Giáo Sư vậy.
Thời Việt Nam Cộng Ḥa trường Luật Khoa, Văn Khoa ai có bằng Tú
Tài Toàn Phần th́ cứ ghi danh vào học chẳng hề phân biệt lư
lịch. Sau 30-4-1975 hai trường nầy bị đóng cửa. Ai muốn học đại
học phải có lư lịch tốt. Chánh phủ cộng sản thực hiện chính sách
ngu dân.
Mấy lần đổi tiền thực chất là dùng chánh sách móc
túi người dân.
Nhà văn Dương Thu Hương khi theo đoàn quân chiến thắng vào đến
Sài G̣n, nh́n đường phố và cuộc sống người dân rồi bàng hoàng
nhận ra rằng bà và bao nhiêu người khác đă chết trên dăy Trường
Sơn, chết trên chiến trường miền Nam là do bị gạt gẫm bởi chiêu
bài chống Mỹ cứu nước. Rồi ngồi bệt xuống đường khóc lóc một
cách thảm thiết rằng: ...Văn minh đă thua sự man rợ. Trong khi
nhiều nhà văn, nhà báo, nhiều học giả, nhạc sĩ, ca sĩ, nhiều
người tu hành, nhiều sinh viên học sinh... được sống trong bầu
khí tự do, tiến bộ của miền Nam lại ra sức ủng hộ, cổ vũ cho
miền Bắc, phụng thờ miền Bắc. Họ chống Việt Nam Cộng Ḥa để xây
dựng xă hội tiến bộ hơn th́ hiểu được. C̣n họ chống để hiến dâng
miền Nam cho cộng sản miền Bắc th́ cái hiểu biết thực tế của họ
mới thế nào?
Ngày 21-12-2013 Thông Tính Viên Ngành Mai
trang web RFA cung cấp thông tin trong bài: Chuyện về vở hát Tây
Thi gái nước Việt:
...năm 1969 lúc Ḥa Đàm Ba Lê đang diễn
ra, cả hai miền Nam, Bắc đă đưa các đoàn văn nghệ sang nước Pháp
làm công tác văn hóa, thu phục kiều bào. Riêng miền Nam th́
trước tiên là đoàn Thanh Minh Thanh Nga như tôi đă từng tŕnh
bày với thính giả trên làn sóng phát thanh này. Kế đó th́ các
đoàn văn nghệ khác cũng được đưa sang, trong số có đoàn của Năm
Châu, Phùng Há.
Thời gian công tác cho đoàn văn nghệ miền Nam
tại Ba Lê, hai nghệ sĩ Năm Châu, Phùng Há đă bí mật gặp ông Đại
Sứ Mai Văn Bộ của miền Bắc. Giáo sư Trần Văn Khê dùng xe riêng
đưa 2 người đến gặp ông Bộ tại nhà của Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Hà.
Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản điển h́nh là 02 nghệ sĩ
Năm Châu và Phùng Há. Nghệ sĩ Năm Châu và Phùng Há đi Pháp bằng
tiền của VNCH để phản lại VNCH ai có lương tâm th́ tự nghĩ xem
cử chỉ ấy đáng giá thế nào? Chúng tôi không tán thành chiến
tranh nhưng hành vi đâm sau lưng chiến sĩ của 02 người nầy thật
là buồn nôn.
Ông GS Trần Văn Khê được may mắn không phải sống chiến tranh
kinh hoàng, không biết sự hy sinh của chiến sĩ VNCH, sự khốn khổ
của dân chúng do cộng sản tạo ra nên móc nối đoàn công tác của
VNCH để lập công với cộng sản... đó là quyền tự do của ông Khê.
Cái công ông Trần Văn Khê được phơi bày trước công luận là
như vậy; c̣n những cái công khác để dâng lên Bác và Đảng của ông
Khê th́ chúng ta chưa biết. Song chúng ta biết chắc rằng nó rất
lớn nên khi ông về Việt Nam để gởi nắm xương già được chánh phủ
đền đáp bằng căn nhà rất đẹp; trước nhà có vườn trồng cau, sau
nhà có vườn chuối ngay tại TP HCM. Thỉnh thoảng đưa ông Khê lên
báo chí, tivi để ông nói về đờn ca hát xướng mà chẳng bao giờ
ông GS Khê nói về một vấn đề nào liên quan đến thảm trạng dân
oan, hay tù nhân lương tâm trong xă hội mà chính ông đă góp phần
tạo ra. Cái nghệ thuật của ông Khê tŕnh bày theo chỉ đạo của
cộng sản là một thứ nghệ thuật xa rời đau khổ của dân oan trên
khắp miền đất nước; để góp phần làm ngu dân và tàn nhẫn hơn nữa
là đầu độc cho người bị đầu độc vui chịu việc bị đầu độc.
Nếu
trước đây ông Khê không chê bai Việt Nam Cộng Ḥa ủng hộ cộng
sản cứ làm nghệ thuật th́ OK, cũng chẳng có ǵ để nói. Đàng nầy
trước kia ông ủng hộ cộng sản, lôi kéo nhiều người theo cộng
sản, ngày nay cộng sản đem lại điều tồi tệ như thế cho giống ṇi
và tổ quốc th́ ông im lặng để thụ hưởng. Cái trá ngụy của Ông
Trần Văn Khê là như thế đó.
Ông Phạm Đ́nh Trọng là nhà
văn, là Đại Tá của chế độ cộng sản trong dịp kỷ niệm 40 năm Tàu
Cộng dùng vũ lực sát hại 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa để chiếm
Hoàng Sa (19-01-1974).
Ông bày tỏ tâm tư trên trang web RFA ngày 08-01-2014:
TQ
thực hiện được âm mưu chiếm Hoàng Sa của VN. Đây chính là sự mặc
cả, buôn bán nhau giữa 2 nước lớn, và họ đă hy sinh quyền lợi
của nước nhỏ là VN. Nếu không có cuộc chiến tranh ư thức hệ th́
TQ không khi nào có thể chiếm được Ḥang Sa. Công Hàm Phạm Văn
Đồng thể hiện rơ nhất cái ư thức hệ đó. Lúc đó, ông Phạm Văn
Đồng ḥan ṭan đứng về ư thức hệ CS, ư thức hệ gọi là đấu tranh
giai cấp để ủng hộ TQ. Lúc ấy, ông ḥan ṭan không đứng về phía
dân tộc; ông ta không đứng ở tư thế của người VN để nh́n nhận và
bảo vệ quyền lợi của đất nước mà ông ta đứng về phía ư thức hệ
của CS để ủng hộ ư đồ của Tàu cộng.
Sự tỏ thật của
Ông Phạm Đ́nh Trọng chứng minh rằng trong thời internet mọi việc
trong bóng tối sẽ được lôi ra ánh sáng. Nhận thức nhân loại ngày
một nâng cao nên họ sẽ nhận xét tinh tế hơn. Cái hay, cái tốt sẽ
được mọi người biết đến cái che đậy và trá ngụy sẽ được phơi
bày.
Chúng tôi nêu trường hợp RẤT KÍN ĐÁO của ông Trần
Văn Khê với đầy đủ bằng cớ, ngày giờ để thức tỉnh những bậc trí
thức khác... suy gẫm để sống có trách nhiệm hơn, nhân văn hơn.
Chúng tôi thành thật mong các vị cẩn thận đừng bước vào vết xe
đổ của đàn anh. Chúng tôi tin chắc rằng xă hội sẽ nh́n ra cái
chân tướng mọi sự việc.
Với con người th́ lầm lẫn là qui
luật mà chân lư là ngoại lệ. Ai trong đời cũng có vấp phạm, ai
xét ḿnh thấy vấp th́ tự giác chỉnh đốn khi ḿnh c̣n sống để xă
hội có thêm người tốt.
Người hiểu biết sẽ thông cảm với ông Lê Hiếu Đằng cả đời theo
cộng sản giờ gần cuối đời mới thức tỉnh từ bỏ Đảng và góp sức
với nhiều người khác để xây dựng xă hội tự do, dân chủ. Người
đời có quyền chê ông Đằng khi ông cung phụng cho Đảng nhưng
không có quyền chê ông Đằng khi ông công khai nh́n nhận cái sai
và thay đổi để phụng sự cho dân chủ, tự do của dân tộc. (Ngày
23/01/14 ông Đằng tạ thế).
Đức Khổng Tử nói rằng buổi
sáng biết đạo, buổi chiều chết cũng vui. Những người biết ḿnh
lầm lẫn quay về với lẽ thật là ḷng họ rất vui... cớ ǵ ta không
chia xẽ niềm vui với bạn đồng sanh?
Kinh Thánh có chuyện
ông Saulơ chuyên bắt bớ những người theo Chúa Jésus... sau ông
thức tỉnh quay lại phụng sự đạo và được tôn vinh là Thánh Phao
Lồ.
Trong ĐĐTKPĐ có ông mật thám Trần Văn Tạ vâng lịnh
chánh quyền thực dân Pháp theo dơi các vị môn đệ đầu tiên của
Đức Chí Tôn để t́m cách bắt. Sau ông được Đức Chí Tôn dạy cho
thức tỉnh rồi thành người đạo và được phong Hộ Đàn Pháp Quân...
mọi người kính mến.
Vậy Ai trong đời ḿnh không từng lầm lẫn
th́ có đủ quyền để trách ông Đằng, ông Trọng (Phạm Đ́nh).... C̣n
như tự xét rằng kiếp sanh ḿnh cũng từng nhầm lẫn th́ nên thông
cảm và tạo cơ hội cho người bạn đồng sanh phụng sự. Phải kiến
tạo tinh thần ḥa b́nh để chung sống với nhau từ phạm vi nhỏ đến
lớn.
Nh́n Tây Đức và Đông Đức cũng như Nam và Bắc Hàn là biết độc tài
hay dân chủ sẽ thắng nếu không có chiến tranh. Người cộng sản
lấy chiến tranh để che lấp sự yếu kém về một xă hội dân chủ, tự
do, tiến bộ.
Sau khi giết chết mấy triệu thanh niên Nam
Nữ ưu tú của dân tộc trong cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt th́
Đảng đưa ra chiêu bài: Nghĩa vụ quốc tế. Máu xương của dân tộc
đổ ra trên đất Campuchia hơn 10 năm. Mỹ đem quân đến Việt Nam
th́ bảo là Mỹ xâm lược, Việt Nam đem quân sang Campuchia th́ bảo
là làm nghĩa vụ quốc tế.
Người Việt Nam bỏ nước ra đi t́m tự
do ở Châu Âu, Châu Mỹ bị bắt lại th́ bảo là phản quốc. Đi lọt ra
nước ngoài được th́ bảo là Việt Kiều yêu nước, là khúc ruột ngàn
dặm... Hiến pháp năm 1980 viết rành mạch: ... phải đương đầu với
bọn bá quyền Trung Quốc xâm lược cùng bè lũ tay sai của chúng ở
Cam-pu-chia. Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và
dân ta đă giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến
tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới
Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc,
bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lănh thổ của
ḿnh.
Chánh phủ Trung Quốc vẫn kế tiếp nhau rất rơ ràng
(không có một cuộc đảo chánh nào hết) th́ họ vẫn là BỌN BÁ QUYỀN
TRUNG QUỐC.. nhưng v́ sao đến hiến pháp 1992 th́ bỏ đoạn đó. V́
sao chánh phủ Việt Nam lại trở cờ thân thiết và lệ thuộc vào bọn
bá quyền?
Thêm bao nhiêu cái chết trên biên giới Việt Trung
giữa hai nước cộng sản với nhau mà ngày nay Đảng c̣n rất sợ hăi
nên không dám công khai cuộc chiến 10 năm với Tàu Cộng là cuộc
chiến ǵ? Những người chết trong cuộc chiến Việt Trung và trên
đảo Trường Sa có danh phận ǵ?
Dân giàu là liều thuốc
độc cực mạnh nhưng thơm tho nên Đảng đă gạt được dân tộc ta
trong bao nhiêu năm nay. Đó là con đường đi không đến nên Đảng
rất thích khi nghe dân mơ ước được giàu.
Dân mạnh là điều
cộng sản sợ hơn hết trong mọi nổi sợ.
Ông Bùi Tín trong bài viết Họ đang sợ những ǵ? đăng trên VOA
blog ngày 23-12-2013. Ông nhận định rằng nổi sợ đă đổi ngôi từ
dân sang Đảng... và ông nêu câu hỏi:
Nhưng họ sợ ǵ hơn cả?
Thật khó trả lời. V́ càng ngày họ càng sợ nhiều thứ, kể ra không
sao hết. Họ sợ quần chúng đông đảo xuống đường đ̣i tự do, ruộng
đất, nhân phẩm. Họ sợ sự thật.
Ông Bùi Tín kết luận:
Họ sợ
sự thật, sợ sự minh bạch, sợ thức tỉnh của nhân dân, sợ dư luận,
vậy th́ Trung tâm dân sự điều tra dư luận có thể sẽ là một vũ
khí ḥa b́nh, phi bạo lực rất sắc bén, có hiệu quả cao vậy.
Chúng tôi tôn trọng ư kiến của ông.
Nhưng chúng tôi xin trả lời rất ngắn gọn và rơ ràng: Đảng sợ
nhất là DÂN MẠNH. Dân mạnh th́ Đảng bị tiêu vong.
Tóm lại: hô
hào, kêu gọi dân giàu là một thủ đoạn rất gian manh của chánh
phủ độc tài (trong đó có cộng sản). Nó măi măi là ảo vọng trong
xă hội độc tài hay cộng sản. Nó tuyên truyền rằng có một ốc đảo
trên sa mạc để khi đoàn lữ hành đi đến đó và biết rằng ỐC ĐẢO ẢO
th́ kiệt sức và chết trong ảo ảnh. Ngay trong những nước là
những siêu cường quốc về kinh tế như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật...
mà vẫn có một phần lớn dân chúng không giàu. Dân chúng ở những
quốc gia nầy vẫn có những đợt biểu t́nh rất lớn để thể hiện sức
mạnh của dân chớ không phải thể hiện sự giàu có bao giờ.
Công thức dân giàu là sai.
Công thức dân mạnh mới đúng.
3/- Kết quả của Dân Mạnh: Nước giàu.
Pḥng cháy hơn chữa cháy. Pḥng bệnh hơn trị bịnh.
Dân mạnh
chính là phương thuốc ngăn ngừa và đặc trị tham nhũng. Nó luân
lưu để giết chết từng tế bào tham nhũng trong cơ thể xă hội. Nó
cũng có tác dụng pḥng ngừa và nâng cao thể trạng chống tham
nhũng trong cơ thể xă hội đến cực đại.
Dân mạnh th́ cái tài
nguyên lớn nhất, quan trọng nhất là con người, là hiền tài của
quốc gia dân tộc sẽ được tôn trọng.
Dân mạnh thể hiện qua 03
phương diện:
. Dân được tự do dùng lá phiếu của ḿnh để chọn
mặt gởi vàng, giao phó tương lai cho bậc hiền tài.
. Dân có
cơ chế rơ ràng, minh bạch để tham gia góp ư vào đường lối và
công việc quốc gia.
. Dân có cơ chế rơ ràng và đủ quyền để
kiểm soát nhân sự trong bộ máy công quyền. Ai làm cho ích nước
lợi dân th́ họ nâng ai làm khổ dân họ xô xuống. Những người do
dân chọn lên họ sẽ sợ sệt mà giử ḿnh hơn nữa. Dân mạnh th́ xă
hội sẽ truyền hiền chớ không truyền tử lưu tôn. Nạn cô chiêu cậu
ấm, con ông cháu cha, con cháu các cụ cả... bị triệt tiêu.
Tài nguyên của đất nước từ trong ḷng đất, từ trong rừng sâu núi
thẩm, từ biển cả bao la, từ cơi không gian vô tận, từ những cánh
đồng mênh mông, từ vàng trắng (cao su) vàng đen (dầu thô) từ
những bộ năo thông thái sẽ chảy vào ngân khố quốc gia chớ không
ṛ rĩ, không chảy vào túi, vào tài khoản của các quan chức tham
nhũng hay các thế lực cấu kết với tham nhũng.
Dân mạnh th́
dân kiểm soát được chánh quyền. Đă kiểm soát được chánh quyền
th́ nước giàu là điều tất yếu. Không có một thời đại nào, một
quốc gia nào người dân mạnh mà quốc gia lại nghèo nàn và yếu hèn
bao giờ.
C̉N TIẾP...